Tĩnh Tri khẽ thở dài: “ Có thể thấy là đàn ông luôn luôn ích kỷ, khi thích thì thông minh là tốt, ngu dốt cũng được. Lúc không thích thì thông minh biến thành tinh ranh trong đối nhân xử thế, ngu dốt biến thành ngu xuẩn khiến người ta chán ghét, một khi đã vậy, thì tội gì em phải thay đổi?”
Gương mặt cô sáng sủa, mang chút dáng dấp oai vệ thản nhiên. Mạnh Thiệu Đình không khỏi thoáng chút động lòng, gật gù nói: “ Cô nói cũng đúng, giữ vững bản tính chính là việc khó khăn nhất.”
Hai người nói tới đây, bỗng nhiên lại yên lặng. Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, sao mình lại có thể nói những chuyện như thế này với người phụ nữ kia được nhỉ? Trong lòng anh, người phụ nữ giống như là con chim sẻ nhỏ ở trong lồng vàng vậy. Anh suýt sáo các cô gái liền ca hát, khiêu vũ, vui đùa mang niềm vui đến cho anh, chứ không phải là người để tâm tình những triết lý về cuộc sống!
Nghĩ tới đây anh đứng lên, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ, chân mày nhếch lên mang theo vẻ trào phúng: “ Tôi đi làm, cô không có việc gì cũng nên bắt chước giống như các vị phu nhân khác, có thể đi dạo phố, đi spa hoặc đi mua sắm, nhà họ Mạnh chúng tôi đã đưa cho cô chiếc thẻ vàng có thể quẹt mua hàng thoải mái đấy!”
Tĩnh Trì cười ngước nhìn anh: “ Anh đã cho em mượn thư phòng là tốt rồi, sở thích của em không phải là đi dạo trên phố.”
Mạnh Thiệu Đình bình tĩnh chăm chú nhìn cô, thấy cô sắp xếp lại chỗ báo chí gọn gang, ngực không khỏi căng thẳng, không nhanh không chậm nói: “ Cái này, không cần thiết để cho cha cô biết hiểu không?”
Tĩnh Tri ngẩn ra, thấy anh chỉ vào tờ báo, trong ngực vẫn còn có chút chua xót nhưng vẫn cười nói: “ Đương nhiên, hơn nữa những thứ tin tức Bát Quái này, từ trước đến nay ba ba cũng không xem.”
“ Thế thì tốt, chủ nhật tôi muốn dẫn bạn gái tham gia tiệc rượu, còn đang lo lắng không biết trả lời Phó tiên sinh thế nào cho ổn.” Ngữ điệu của anh thoải mái, đưa tay cầm chiếc áo khoác, liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô hơi có chút thất thần, liền cảm thấy mĩ mãn xoay người ra cửa.
Anh đi ra ngoài đã lâu, nhưng Tĩnh Tri vẫn đứng sững sờ ở nơi đí, cô vậy mà lại tự cho rằng, anh đang lo lắng thay cô… Cũng không ngờ kết quả lại là, người ta chỉ là muốn ăn vụng một cách quang minh chính đại mà thôi.
Thiệu Đình, thật may mắn là tôi không hề yêu anh.
Rất nhanh chóng, Tĩnh Tri ổn định lại tinh thần, giúp thím Tần dọn dẹp lại phòng bếp, lại cũng chẳng còn việc gì để làm nữa. Hiện giờ cô đang ở trong thời gian nghỉ kết hôn, một tháng dài đằng đẵng, mà vẫn còn chưa tiếp tục đi làm. Tuy nhiên cô có đi làm thì cũng ở dạng nhàm chán như nhau, Phòng dạy đàn của cô, cũng chỉ đôi khi mới có một vài đứa trẻ nhỏ muốn học Piano hoặc là thanh nhạc, lúc đó cô mới có thể bận rộn một chút, thời gian khác, cô vẫn dùng để đọc sách cho hết thời gian rãnh rỗi.
Tuy cô được cha mình cưng chiều,nhưng vẫn bị mẹ cả và ba cô con gái chèn ép gắt gao, không thể vào làm trong công ty nhà họ Phó được. Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, Tĩnh Tri dưới sự giúp đỡ của cha đã mở phòng dạy đàn này, tạm thời tiêu phí thời gian.
Hiện tại cô ngồi một mình ở cửa sổ phía tây, bỗng nhiên có chút nhớ nhung hoài niệm căn phòng dạy đàn nho nhỏ với những tiếng nói non nớt khi học thanh nhạc của những đứa trẻ kia…
Lại một lần nữa cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, nhưng là vào hai ngày sau trong một buổi yến hội…