"Giám đốc Trần gửi email đề án đấu thầu cạnh tranh và giá thầu thấp nhất cho ngài, mỗi ngày Phó tiểu thư đều ở chung một chỗ với Nhị thiếu, chính là "Vô tình" thấy được, cũng không coi là cái gì. . ." Lại có người ở bên cạnh phù hợp nói ra, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] những lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều không khỏi nhìn về Mạnh Thiệu Đình, mà Mạnh Chấn Tông cũng chậm rãi mở mắt ra, ông nặng nề ho khan một tiếng, trong phòng họp lập tức im lặng lại, Mạnh Chấn Tông giương mắt nhìn về Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Đình, anh mang Phó Tĩnh Tri tới công ty?"
"Dạ, ba, ngày đó Tĩnh Tri tới công ty đưa cơm cho con . . . ."
"Vớ vẩn! Cô ta là cái thá gì? Bám víu chạy tới đưa cơm, chẳng lẽ đường đường là Mạnh thiếu đổng ngay cả một bữa trưa anh cũng không ăn nổi?"
Sắc mặt Mạnh Chấn Tông tái xanh, tay chống gậy không ngừng run, "Đây là chuyện bao lớn? Mạnh thị chúng ta từ trên xuống dưới luôn luôn nghiêm ngặt, chuyện giá thầu thấp nhất này bị thua lỗ một lần, hiện tại lại bắt đầu ồn ào với nhau! Ngày ngày ta dặn dò anh, làm việc phải cẩn thận, cẩn thận! Anh lại cứ không nghe, mang người phụ nữ không đứng đắn kia đến bên cạnh, ta và mẹ của anh khuyên không được anh . . . Anh nhất định phải ở cùng với cô ta, ngay cả vị hôn thê đoan trang của mình cũng chẳng quan tâm, điều này cũng thôi đi, giờ thì tốt rồi, anh móc tim móc phổi chăm sóc, cưng chiều cô ta đến trên trời, ngược lại nuôi ra một con Bạch Nhãn Lang (sói mắt trắng) hung hăng cắn ngược lại anh một cái! Anh thoải mái chưa hả?"
"Ba, chuyện cũng chưa làm rõ ràng, sao ba lại chắc chắn là Tĩnh Tri làm? Đúng là cô ấy đi cùng với con mỗi ngày, nhưng mà, giám đốc Trần gửi email cho con, cô ấy không biết mật mã hộp thư của con thì sao nhìn lén được giá thầu thấp nhất. . . ."
Mạnh Thiệu Đình nói tới đây, đang nói bỗng nhiên dừng lại, anh chợt nhớ tới tình cảnh ngày đó, trong đầu thoáng chốc một hồi chớp nháy, chỉ cảm thấy lòng của mình cũng giống như bị níu chặt, từng màn kia, như phim chiếu lại chớp tắt ở trước mặt anh, vô cùng rõ ràng, cho nên ngay cả từng chi tiết nhỏ cũng được anh nhớ rõ ràng!
Kinh nghiệm của anh từng trải mấy năm ở thương trường, cho dù bạn bè tin tưởng nhất, thân thiết khăng khít nhất, cũng có thể khiến anh duy trì tâm lý đề phòng trong vô thức, càng không nói đến cô ấy, một người phụ nữ mà mình buông không xong bỏ không được, sống chết chăm sóc ở bên cạnh lại coi mình là kẻ thù!
Cô chợt không thoải mái, đau chết đi sống lại, anh vội vã xuống lầu lấy thuốc cho cô, hộp thư mở ra còn chưa đóng lại, cô rất dễ dàng có thể thấy được email mới nhất, thấy email, dĩ nhiên là có thể thấy giá thầu thấp nhất. . . .
Mạnh Thiệu Đình dần dần cảm thấy mình giống như là bị đông lạnh ở tầng thấp nhất của núi băng, da thịt toàn thân thoáng cử động, giống như bị cứng rắn kéo xuống, máu tươi đầm đìa, nhưng thần kinh bị đông lạnh đã chết lặng, anh ngẩn người, là cô ấy, chẳng lẽ, thật sự là cô ấy? Là cô ấy nhìn lén giá thầu thấp nhất, sau đó này tiết lộ giá thầu thấp nhất cho đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Mạnh thị, sau đó mới có lần thảm bại này của Mạnh thị?
Tại sao lại là cô ấy, anh biết cô hận anh, thậm chí anh biết cô muốn thấy anh chết, thế nhưng mấy ngày này, chẳng lẽ anh đối xử với cô còn chưa đủ tốt hay sao?
Cô biết rõ, đứa bé của cô và Thiệu Hiên là sỉ nhục lớn dường nào và gông xiềng nặng nề cỡ nào với anh, nhưng cô cầu xin anh giữ lại, anh không muốn nhìn cô tìm cái chết, trong lúc đó càng không muốn không còn đường thương lượng với cô, cho nên anh nhịn, để cho cô giữ lại, thậm chí ba lần bốn lượt đã hợp sức cứu cô và đứa bé, nếu như ngày đó anh ích kỷ một chút, chần chờ một chút, lần lữa một chút, đứa bé đã không còn, anh không cần nhớ tới đứa bé này, nhớ tới hình ảnh cô và Thiệu Hiên dây dưa thì lòng như lửa đốt, nhưng anh vẫn cứu, thậm chí trông coi cô cả đêm, chỉ vì từ đầu đến cuối cô nắm tay của anh, chặt như vậy, thân thiết như vậy.
Xúc cảm chặc chẽ như vậy khiến lòng anh một lần lại một lần khuyên mình, thôi, như vậy đi, từ đó về sau, sẽ không xem đứa bé như khúc mắc trong lòng nữa, anh sẽ thu xếp cho đứa bé kia thật tốt, không gây chuyện với cô nữa.
Cho tới nay anh cưng chiều cô, nhường cô, cho dù là trong lòng không thoải mái đi nữa, có khó chịu đi nữa, cho dù là có lúc không kiềm chế được phát cáu với cô, nhưng sau một lần kia không phải mất gấp mấy lần suy nghĩ dụ dỗ cô khuyên cô?
Tóc của cô đã sớm tốt lên nhiều rồi, nhưng anh vẫn len lén đặt một cây lược gỗ Đào ở trên bàn trang điểm của cô, anh không thấy tự tay cô vứt bỏ, nhưng anh rõ ràng thấy lược này nằm ở trong thùng rác phòng ngủ, anh còn nhớ mình sửng sốt thật lâu, thật giống như một đứa bé thi được chín mươi chín điểm hết sức phấn khởi đi về nhà, nhưng người lớn lại nghiêm mặt mắng cho nó một trận, tại sao không thi được một trăm điểm?
Lúc đó anh hận không thể bóp chết cô bóp chết cô, nhưng ngày hôm sau anh lại như bị quỷ ám lại len lén mua một cây mới, sau đó cô lại vứt bỏ, nhưng anh cười khì một tiếng, vẫn lại mua, anh mỗi ngày như thế, cô cũng mỗi ngày như thế.
Cô ra vẻ cái gì cũng không biết, anh cũng cười lạnh không vạch trần cô. Anh nhặt về chừng trên trăm cây lược trong thùng rác ở phòng cô thì phải, đến một ngày sau đó, anh phát hiện cô không vứt lược đi, buổi sáng lúc rời giường, trang #ddlqd# bubble anh thấy cô ngồi ở sau bàn trang điểm, cầm lược gỗ Đào anh đưa từng chút từng chút chải mái tóc dài của cô, anh ngồi ở trên giường nhìn cô, chỉ cảm thấy nếu như cô vẫn chịu dùng tiếp, anh cũng bằng lòng tốt với cô cả đời, trên mặt anh thờ ơ, nhưng sau lưng cô, ngày hôm đó anh lại vui vẻ giống như là một tên ngu ngốc!
Anh cho rằng cô cũng biết là mình thật sự muốn đối tốt với cô, bồi thường những năm cô không đáng phải chịu uất ức, anh cho rằng cô cũng cảm nhận được khổ tâm của mình, anh cho rằng, cho dù cô vẫn còn hận anh, không chịu tha thứ cho anh, nhưng cũng bắt đầu thử xoa dịu quan hệ giữa bọn họ rồi . . .
Anh phối hợp với cô để diễn trò, phối hợp với cô đùa bỡn những mưu kế nhỏ kia để trả thù cha mẹ anh, anh nhìn cô vui vẻ khi ngẫu nhiên thực hiện được, anh cũng cảm thấy mình sai rồi thì cứ sai đi, ai bảo lúc trước mình thiếu cô? Ai bảo anh phá hủy hạnh phúc của cô chứ?
Anh cho rằng, mấy ngày qua, những thân mật kia, những dịu dàng và quyến rũ thỉnh thoảng chảy xuôi ở giữa hai người kia, cho dù là có bảy phần giả, nhưng ít ra cũng có ba phần thật chứ.
Vào lúc anh hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, lúc cô đối với anh dịu dàng nhất, thân mật nhất, bất thình lình, cô lại mạnh mẽ đâm cho một nhát vào trong lòng anh.
Không chỉ như thế, thậm chí cô còn cười sảng khoái với anh, hung hăng xoắn con dao một vòng ở trên trái tim anh.
*****************************************************************
Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc rồi, anh không biết làm sao ngẩng đầu lên, cũng không biết làm sao mình đối mặt những ánh mắt dò xét tìm tòi và nghi ngờ, anh thậm chí không biết làm sao mình run rẩy rẩy khe khẽ mở miệng:
"Không phải cô ấy, tôi dám bảo đảm với các vị, không phải Phó Tĩnh Tri làm."
Ánh mắt anh sáng dọa người, nhưng mặt lại trắng như giấy, anh nhìn vẻ mặt tối tăm của Mạnh Chấn Tông, lại nhìn vẻ mặt mập mờ của mọi người, nói từng chữ từng câu: "Tôi sẽ tra chuyện này rõ ràng để giải thích cho mọi người."
"Thiệu Đình, chuyện cho tới lúc này, anh còn muốn che chở cô ta sao? Lần này chúng ta tổn thất lớn như vậy, nếu như không phải là Thiệu Tiệm thương lượng thành công một vụ kinh doanh, cho chúng ta cơ hội tạm nghỉ, bây giờ, Mạnh thị chúng ta nhất định bị thiệt hại nghiêm trọng! Tuy nói như thế, nhưng thiệt hại lần này cũng khó có thể tính toán, vì lần đấu thầu này chúng ta ném vào bao nhiêu sức người sức của? Thiệu Đình anh tới tính toán, anh đến nói lời công bằng, như vậy ai tới gánh chịu hậu quả?"
Mạnh Chấn Tông chỉ cảm thấy tức giận, vừa tức vừa đau, đứa nhỏ này ông luôn luôn coi trọng, nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự là anh bị người đàn bà kia mê hoặc tâm hồn rồi!
"Ba, con đã nói, không phải là cô ấy, không có chứng cớ chứng minh là cô ấy, từ đầu đến cuối, Tĩnh Tri chưa bao giờ vào phòng sách của con, cho nên, không có khả năng thấy giá thầu thấp nhất! Con sẽ đi điều tra, tiếp tục tra chuyện này, con sẽ cho mọi người một lời giải thích, con sẽ cho các người một kết quả vừa lòng!"
Trong đầu Mạnh Thiệu Đình là một mớ lộn xộn, anh nói xong câu đó, chợt đẩy người trước mặt ra, sải bước xông ra ngoài . . .
Tay mới vừa chạm được tay vịn cửa, chợt nghe một tiếng hơi già nua nhưng là một giọng nói tràn đầy tinh thần: "Anh Hai, anh đứng lại."
Mạnh Thiệu Đình dừng bước, chậm rãi xoay người lại, thấy bên cạnh cha có một ông lão đang chậm rãi đứng lên, anh không dám chậm trễ, đi nhanh hai bước tới đỡ lấy ông, kính cẩn lễ phép nói: "Bác cả, bác có lời gì, chỉ cần dặn dò Thiệu Đình."
Mạnh Chấn Nghiệp nhẹ nhàng khoát tay, trên mặt cũng là nụ cười hiền lành: "Không thể gọi là dặn dò gì, chỉ là có đôi lời muốn căn dặn anh, nếu chuyện này không tra ra được đúng sai, anh định làm thế nào?"
Mạnh Thiệu Đình hơi sững sờ chợt thấy mọi người đều nhìn chằm chằm anh, hai hàng lông mày của anh xiết chặt, ghìm giọng nói: "Nếu con không cách nào có một lời giải thích cho mọi người, như vậy, tất cả trách nhiệm chuyện này cứ do con tới gánh chịu, đến lúc đó nên xử phạt như thế nào, Thiệu Đình sẽ không nói một chữ "Không"."
Mạnh Chấn Nghiệp vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Có trách nhiệm, chỉ là đàn ông có chính trực là chuyện tốt, cũng kỵ nhất là quá xúc động, Anh Hai à, ai nặng ai nhẹ, anh phải phân biệt rõ ràng."
"Con biết." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu, lúc lâu mới khe khẽ mở miệng: "Bác cả, ý tốt của bác, Thiệu Đình vô cùng biết ơn, nhưng chuyện này con tự có nhận định . . ."