Cơn giận của anh đã tan dần từng chút một, trong phòng thật yên tĩnh. Một người đứng, một người nằm, ánh đèn trắng bệch cũng có vẻ hơi chói mắt. Lúc nãy theo bản năng, Mạnh Thiệu Đình đã giơ tay lên, bây giờ lại từng chút từng chút hạ tay xuống. Anh nghe thấy nơi đáy lòng mình thoáng có tiếng thở dài não nề, tất cả những chuyện này đều do chính bản thân anh gây ra, không trách cô được.
"Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ trông chừng cô." Anh buông mi mắt xuống, hạ trở lại đầu giường thấp xuống, thấy hai cánh tay cô đang để ở bên ngoài chăn, anh tiến lên một bước, đặt hai tay cô vào trong chăn, kéo chăn đắp kín đến phía trên bả vai cô, lúc này mới xoay người tránh ra.
Trong phòng bệnh rộng lớn này còn có một chiếc giường dành cho người chăm sóc, Mạnh Thiệu Đình tắt đèn, hai người liền lọt vào trong bóng tối. Dần dần, nhờ ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ mơ hồ xuyên qua, có thể lờ mờ thấy sự bày biện ở trong phòng. Đêm rất yên tĩnh, mà ánh trăng còn tĩnh lặng hơn, tựa như đang bày ra một lớp sương trắng bàng bạc ở trên mặt đất. Hai người cũng không ai nói năng gì, trong phòng lại càng lộ rõ sự vắng lặng hơn. Tĩnh Tri mơ hồ nghe thấy nhịp thở vững vàng của anh vang lên. Nhịp tim của cô dần dần tăng nhanh, cô lặng lẽ ngồi dậy, toàn bộ dây thần kinh trên người đều căng thẳng. Cô vén chăn lên, vừa định xuống giường, ai ngờ, vì cơ thể mất máu quá nhiều nên cơn choáng váng ập tới, khiến cô không sao chịu nổi ngã vật ra, thiếu chút nữa lăn xuống trên mặt đất...
Tĩnh Tri khẩn trương bịt miệng lại, ngăn cản tiếng kêu nho nhỏ sắp bật ra khỏi môi, nhịp tim càng tăng nhanh hơn, gần như sắp rách cả ngực ra. Cuối cùng nghe được từ phía xa, trong góc phòng bệnh truyền đến tiếng động sột soạt, tiếp đó một giọng nói trầm thấp mang theo một chút hài hước chậm rãi vang lên ở trong phòng: "Tĩnh Tri, cô định đi đâu?"
Mồ hôi lạnh chậm rãi thấm ra sau lưng cô, nhưng phần lớn là do sự chán chường bởi sự thất vọng gây ra. Tĩnh Tri nằm trở lại trên giường, mặt chôn vào gối, môi cắn thật chặt.
"Người thông minh sẽ không lãng phí thời gian để làm những việc vô ích, cô cho rằng cô có thể đi lại được rồi hả ?" Anh bật cười một tiếng dài, tiếng cười kia nghe có vẻ buồn buồn, tựa như đánh vào trong lòng Tĩnh Tri: "Hơn nữa, bây giờ cô rời khỏi tôi, liệu có bao nhiêu may mắn đây, suy nghĩ một chút đi, lỡ có chuyện gì xảy ra, bỗng dưng tôi lại được lợi. Tĩnh Tri, chắc cô không phải là loại người ngu đần như vậy chứ?"
Có chuyện gì...
Ba chữ này giống như là một cây búa sắt nện vào ngực của Tĩnh Tri rất khó chịu. Cô nhắm chặt hai mắt lại, hai tay gắt gao níu lấy vạt áo trước, Nỗi đau đớn tựa như bị lăng trì kia, không giây phút nào không nhắc nhở cô, không thể cứ để như vậy được, tuyệt đối không thể.
Cha mẹ cô, con của cô, hạnh phúc của cô, còn cả nỗi nhục của Thiệu Hiên nữa, làm sao cô có thể buông xuống được?
Nếu như thật sự cô liều mạng một lòng quyết rời đi, thật sự chẳng phải là đã thuận tiện cho cả nhà người kia hay sao...
Tĩnh Tri cắn chặt hàm răng, mới nén lại được sự run rẩy của toàn thân. Trong đêm đen, cặp mắt cô trợn to, giương cao cằm lên nhìn trần nhà, cô tình nguyện để cho nước mắt chảy ngược lại, chứ không muốn nhìn những giọt nước mắt yếu ớt kia lăn ra khỏi hốc mắt.
Cảm thấy cô đang trầm mặc ở nơi đó, môi mỏng của Mạnh Thiệu Đình hơi nhếch lên một chút, mi tâm cũng nhíu chặt hơn, anh vừa nằm xuống trở lại. Cả đêm này, mặc dù biết cô không thể chạy đi được, cho dù có chạy ra phòng bệnh cũng sẽ bị đuổi trở lại, nhưng anh thực sự không sao ngủ được.
Cả một đêm dài đằng đẵng, không biết đã trôi qua như thế nào. Mãi đến lúc gần như ánh bình minh sắp tỏa rạng phía chân trời, anh mơ hồ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô, thần kinh của anh lúc này cũng mới dịu lại, nhịp thở cũng dần dần thư giản xuống, mi mắt dần trở nên nặng nề, cuối cùng anh rơi vào vùng tối của một giấc mộng đẹp ngọt ngào ...
*******************************************************
Vào giờ khắc của ngày mới, luôn tối đen đến dị thường, màu đen còn bởi do sương mù ẩm ướt dày đặc, làm cho người ta ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó chịu.
Xa xa, trong ngõ hẻm truyền đến tiếng gót giày đi gõ gõ trên đường, nhưng cũng không được vững vàng lắm, mà ngược lại, tựa như có chút lảo đảo, khi tầm mắt tới gần hơn, cũng chỉ thấy mấy bóng người mơ hồ.
Người đi ở phía trước nhất kia thật giống như một người mù. Anh ta huơ huơ cánh tay dài trống không sờ soạng ở trong không khí. Thỉnh thoảng, bước chân lại lảo đảo ngã xuống, nhưng hai tay rất nhanh lại lần mò tìm kiếm ở trên mặt đất để bò dậy. Trên người anh ta rất bẩn, gương mặt vốn dĩ trắng đẹp như ngọc lúc này cũng đầy dơ bẩn, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra đây không phải một người bình thường.
Mà không biết tại sao anh ta lại đi tới nơi hẻm nhỏ này, một nơi lúc này có rất ít người qua lại, sau lưng anh ta có mấy người đi theo, hành tung mờ ám lén lén lút lút, vừa nhìn thấy đã biết đây không phải loại người tốt đẹp gì. Giờ phút này, thấy nơi này rất hiếm người qua lại, mấy người kia liền liếc mắt nhìn đối với người ở phía trước, dập tắt thuốc lá trong tay, bước nhanh đuổi theo...