Tri Tri cúi đầu đi theo phía sau lưng Lâm Thi, trong lòng có chút khẩn trương lẫn kích động. Mãi cho đến lúc đi vào thang máy, bỗng nhiên cô thấy hối hận, người đàn ông này quả thật làm cho cô thấy sợ hãi, thật sự không muốn gặp lại anh ta nữa.
"Chị Lâm, em. . ." Tri Tri sợ hãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi xinh đẹp hiện ra sự bất an khiến Lâm Thi nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng; "Sao vậy? Sợ hãi sao?"
Tri Tri gật gật đầu, Lâm Thi cười nói: "Kỳ thực thoạt nhìn bộ dạng Tam Thiếu có vẻ lưu manh như vậy thôi, nhưng mà tâm địa lại không hề xấu xa như vậy, lần trước anh ấy đối với em như vậy, cũng không phải cố ý."
Tri Tri kinh ngạc trừng lớn mắt, Lâm Thi nói tiếp: "Giọng nói của em và của người con gái mà anh ấy thích rất giống nhau, cho nên anh ấy mới không sao khống chế nổi khi nhìn thấy em. . ."
Tri Tri đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhưng như vậy thì cũng không cần thiết đến mức vừa mới vậy đã sờ vào ngực của cô chứ!
Nhưng mà cô không dám nói ra.
"Chị gọi em là Tri Tri nhé!." Lâm Thi cười xán lạn, lại đưa tay vỗ vỗ trên đầu cô: "Đừng sợ, để chị nói tiếp, phần công việc này là ý của Tam Thiếu đấy. Anh ấy nói, em là một cô gái nhỏ, không thích hợp để làm loại công việc mất nhiều sức lực kia, hơn nữa, em lại gầy đến như vậy, nhìn thấy không chịu nổi."
Lâm Thi nói qua, liền thấy đầu của Tri Tri càng cúi thấp hơn, mà mặt cô đã đỏ rực đến tận mang tai, ngay cả cổ cũng đều bao phủ một lớp màu hồng. Tri Tri thoáng khẽ cắn chặt môi dưới, nhưng trong lòng đã bắt đầu nảy sinh chút cảm động. Đã vài năm qua, đây là lần đầu tiên cô được nghe thấy có người quan tâm tới cô.
Tuy rằng người kia đã từng làm cái chuyện vô liêm sỉ như vậy, thậm chí còn làm hại cô suýt nữa bị mất mạng.
"Đi thôi Tri Tri, đến nơi rồi. À, đúng rồi, sau này em sẽ phải phụ trách thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tam Thiếu đấy. Lượng công việc thật nhỏ." Lâm Thi mỉm cười, nói sơ qua, nhìn cô nháy mắt mấy cái. Tri Tri càng ngượng ngùng, cúi đầu thấp hơn, đi theo sau Lâm Thi tiến về phía trước, đầu lại càng cúi thấp hơn.
Lâm Thi thấy thế, không khỏi dừng bước, hai tay đặt lên trên vai Tri Tri: " Tri Tri, làm sao em cứ liên tục cúi đầu thế?"
Tri Tri sợ hãi khi có người khác đụng chạm vào mình, theo bản năng cô lui về phía sau một bước, đầu cúi càng thấp, giọng nói yếu ớt hàm chứa ý khiếp sợ: "Chị Lâm. . ."
Lâm Thi thở dài, nhìn hàng lông mi của cô đang run rẩy, hơn nữa sắc mặt dần dần trắng bệch ra, "Được rồi, ngay một chốc em cũng sẽ không sửa được, đi thôi."
Tri Tri thở nhẹ một hơi, khôi phục lại nhịp chân đi theo Lâm Thi .
Mạnh Thiệu Hiên đang ngồi ở sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ thực to, nhàn nhã mở phim ra xem. Phòng làm việc của anh trang hoàng giống như một gian phòng chiếu phim video vậy, hoàn toàn không thể nhận ra đây là một phòng làm việc của ông chủ công ty.
Giờ phút này, Mạnh Thiệu Hiên, tây trang quăng ở một bên, chân gác lên trên bàn làm việc, thân mình lười nhác chìm ở trong chiếc ghế xoay bằng da vĩ đại, miệng đang ngậm một điếu thuốc lá, đang nheo mắt phun mây thả khói.
Trên màn hình đang phát một bộ phim cổ trang nổi tiếng, đang trong cảnh trên sa trường, máu thịt bay tứ tung, tiếng binh khí va chạm chém giết đinh tai nhức óc. Lâm Thi vừa đẩy cửa ra liền bưng kín lỗ tai: "Tam Thiếu! Sao anh lại mở âm thanh to như vậy?"
Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, đuôi lông mày nhếch lên, đưa tay lấy điếu thuốc ra, phun một làn khói màu lam mù mịt rất điệu nghệ. Anh cầm điếu thuốc lá đặt lên trên bàn, thoáng dừng một chút, nói vẻ lưu manh: "Thế này mới có khí thế!"
Lâm Thi bĩu môi, bảo Tri Tri tiến vào: "Đúng là phẩm chất của một vị nhà giàu mới nổi!"
Mạnh Thiệu Hiên vẫn cười không chút để ý, đang định tiếp tục quay sang xem phim thì lúc này mới chợt thấy ở phía sau Lâm Thi có một bóng dáng nho nhỏ. Cô đang đứng ở nơi đó, có chút khiếp đảm, cúi đầu im lặng. Ánh mắt của anh nhìn thoáng qua, chỉ thấy một vóc người gầy gò trắng bóng như ngọc, đôi mắt tròn sáng xinh đẹp nhìn thật thông minh, giống như hồ nước mùa thu mênh mông, nhìn thật mê người. . .
Tay đang cầm điếu thuốc bỗng nhiên dừng lại, cứ như vậy anh si ngốc nhìn Tri Tri.
Lâm Thi nhìn thấy ánh mắt anh, không khỏi bật cười, đưa tay cầm chiếc điều khiển từ xa điều chỉnh cho âm lượng nhỏ lại, rồi khua khua trước mặt anh một chút: "Tam Thiếu, mắt ngài nhìn đến đờ đẫn ra rồi !"
Mạnh Thiệu Hiên phục hồi lại tinh thần, hơi cử động một chút, hít một hơi thuốc lá như muốn che giấu sự xấu hổ, lại vừa nhíu mày quan sát Tri Tri hết sức tinh vi. Anh cúi đầu ho khan một tiếng, theo thói quen dụi tắt điếu thuốc còn quá nửa ở trong chiếc gạt tàn. Chợt anh nhíu mày, nhìn Lâm Thi: "Đi ra mở cửa sổ đi!"
Lâm Thi trừng mắt nhìn anh, những vẫn đi qua đẩy cánh cửa chớp ra. Ánh nắng chiếu vào được chia đều thành từng ô đều nhau, rọi khắp gian phòng rộng lớn, đến tận trước mặt Tri Tri đang đứng xa tít đằng kia.
"Tôi đi ra ngoài trước, Tri Tri, em đưa hộp cơm tiện lợi cho Tam Thiếu đi."
Lâm Thi nói xong liền hướng Mạnh Thiệu Hiên nháy mắt mấy cái, khi đi qua bên cạnh Tri Tri, nhận thấy vẻ mặt thất kinh của cô, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve ở trên vai cô: "Yên tâm, chị sẽ quay trở lại ngay lập tức."
Lâm Thi vừa đi, Tri Tri đứng đó sự bất an đã bắt đầu nổi lên, cô cúi đầu càng thấp, cơ hồ Mạnh Thiệu Hiên cũng nhìn thấy rõ cả chiếc cổ non mịn cổ của cô.
Anh vẫn ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo dài tay màu xanh đậm, giống như màu bộ quần áo công nhân lao động vậy, bên dưới mặc một chiếc quần màu đen may kiểu rộng rãi, thật quê mùa không thể tả được, còn khủng bố hơn nữa, trên chân cô còn
đang đi một đôi giày chơi bóng màu xanh lục. Mạnh Thiệu Hiên không khỏi nhíu mày, cô gái này chẳng lẽ lại là tín đồ của những đồ cổ từ thế kỷ trước hay sao?
Nhưng mà anh lại không kìm được ý muốn được nhìn thấy cô. Chiếc áo sơmi quê mùa màu lam kia lại càng làm tôn lên làn da trắng của cô, chiếc quần rộng rãi không hợp với thân hình càng làm cho dáng người của cô thêm bé nhỏ, khiến lòng người ta phải thương xót. Cô giống như một gốc cây nhỏ, gầy yếu im lặng đứng ở nơi đó không chút thu hút, nhưng anh lại cứ muốn nhìn...
Tuy anh biết cô không phải là chị dâu, cô chẳng qua chỉ là một người hoàn toàn không hề có liên quan với anh ở trên đời này, nhưng trong lòng anh lại biết rất rõ, dù chỉ mới gặp cô vài lần, nhưng anh lại không cách nào có thể bỏ qua được .
"Ờ mà Tri Tri, mang hộp cơm tiện lợi lại đây!" Mạnh Thiệu Hiên trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Giọng của anh tràn ngập sự bất cần đời sâu sắc, lẫn vẻ không chút hứng thú. Thân thể Tri Tri khẽ run lên, nhưng vẫn nhấc lên chiếc túi to đựng đồ ăn mua ngoài chậm rãi đi tới. Cô đứng trước chiếc bàn làm việc to, lấy từ trong túi ra từng cái hộp một, mở từng cái ra: cơm, rau xanh, còn có một phần sườn xào chua ngọt, trứng gà cà chua, chưng cà rốt ti, Tri Tri nhìn thấy bất giác có chút chợt ngẩn ra.
Đây đều là những đồ ăn mà cô thích nhất. Cô hoảng hốt nhớ tới, năm đó lúc ở nhà họ Mạnh, khi rảnh rỗi cô đã học nấu được rất nhiều đồ ăn, món ăn mà cô yêu thích nhất lại chính là món ăn gia đình bình thường này, chỉ có điều. . .
Mạnh Thiệu Đình nói chán ghét ăn cà chua cùng cà rốt ti, nên từ đó cô không còn có làm hai thứ đồ ăn này nữa, không hề ăn nữa. Rồi sau đó đến hàng loạt những biến cố xảy ra... Lúc này cuộc sống của cô cũng đã trở thành một vấn đề, rau xanh tươi mới đều là thứ xa xỉ, trứng gà để dành cho mẹ bồi dưỡng sức khỏe. Lúc cà rốt vào vụ thì mới có thể mua một chút cho mẹ hầm với sườn... Cô không còn được ăn món cà rốt ti chưng tươi ngọt ngon miệng như vậy nữa rồi.
Nhìn thấy cô giật mình ngẩn người, vẻ mặt xanh xao chăm chú nhìn đồ ăn ở trước mặt, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy không khỏi xúc động: "Cô thích ăn những đồ ăn này sao?"
Theo bản năng Tri Tri gật đầu, nhưng lại tỉnh ngộ ngay lập tức lại ra sức lắc đầu. Cô hốt hoảng buông hộp tiện lợi xuống, lùi lại phía sau hai bước, đứng sang một bên lại nặng nề cúi đầu xuống. Đúng lúc Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy ngón tay của cô đang ra sức vân vê tà áo, các đốt ngón tay có chút xanh trắng, tựa hồ cô đã phải dùng một lực rất lớn.
Hai tay anh dang ra khoác vào ở trên ghế sofa, hai chân gác lên nhau, tư thế lười nhác lại phóng đãng. Làn da của anh cực trắng, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác giống như phụ nữ chút nào. Chỉ là vì lúc này một đôi mắt đầy phóng túng kia không kềm chế được đang tràn ngập sự tàn nhẫn sâu sắc, làm cho người ta nhìn thấy cũng có chút không rét mà run, khó có thể đến gần. Nhưng giờ phút này, anh đã ngoan ngoãn thu hồi lại vẻ mặt âm độc, hiện tại một đôi mắt xinh đẹp đang dịu dàng ngắm nhìn cô.
Nhưng. . . Bộ dáng của cô giống như là một cô vợ nhỏ bị ức hiếp vậy, khiến anh nhìn mà thấy khó chịu, nói không nên lời. Anh thật sự đáng sợ như vậy sao? Không phải là lần trước anh chỉ có sờ soạng cô một chút, cũng chỉ có ôm cô một chút thôi mà? Vậy mà bộ dáng của cô lại quá mức sợ hãi, hận không thể trốn khỏi anh, trốn thật xa!
"Đi lại đây!" Mạnh Thiệu Hiên nói ra vẻ uy nghiêm.
Quả nhiên, Tri Tri xoay người lại, run lên, đầu cúi càng thấp, nhưng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, toàn thân cô đã bắt đầu run rẩy. Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác, nếu anh còn mở miệng nữa, cô sẽ khóc ngay.
Anh cúi đầu ho một tiếng, bày ra dáng vẻ thủ trưởng: "Này Tống Tri Tri."
"Dạ tôi đây!" Tri Tri khiếp sợ mở miệng, nhanh chóng ngẩng đầu lên liếc anh một cái rồi lại hoảng loạn rũ xuống. Hành động này không đến một giây, chỉ trong nháy mắt, dĩ nhiên Mạnh Thiệu Hiên đã nhìn thấy gương mặt của cô rất rõ ràng, thật gầy, to chỉ cỡ bàn tay, lại còn nhìn thấy đôi mắt mà bên trong đã đong đầy nước mắt.
"Từ hôm nay trở đi, cô chính là nhân viên ở nơi này, nhớ kỹ, tất cả mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp của thủ trưởng."
Tuy Mạnh Thiệu Hiên là một ông chủ phủi tay, nhưng cả ngày mưa dầm cũng thấm đất, điệu bộ của thủ trưởng anh cũng vẫn phải học đầy đủ, giờ phút này làm ra bộ dáng uy nghiêm, lại vẫn có ba phần oai vệ.
Tri Tri ra sức gật đầu: "Vâng, tôi đã nhớ kỹ."
"Vậy thì, hiện giờ đi lại đây, ngồi xuống." Mạnh Thiệu Hiên chỉ chỉ chiếc ghế sofa đơn đối diện mình, dùng giọng điệu nặng nề mở miệng không chịu buông tha.
Tri Tri càng cắn môi chặt hơn, cô cảm giác mồ hôi trên lưng đã bắt đầu toát ra. Cô do dự vài giây, nhưng vẫn nhẹ nhàng tiến lên phía trước mấy bước nhưng không ngồi xuống, đứng lại ở nơi cách anh đến ba thước.