Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại nghe thấy âm điệu nói trong câu cuối mơ hồ có chút run rẩy, cô ấy nghe được tiếng của Minna...cô ấy không vui... Đột nhiên nhận ra được điều này làm cho Mạnh Thiệu Đình không kìm được chút vui vẻ: " Đêm nay tôi sẽ trở về!"
Mạnh Thiệu Đình nói xong, liền cúp điện thoại, anh cúi đầu, chuyên chú ngắm nghĩa chiếc bật lửa trong tay.
Người hầu bưng tới cốc nước ô mai ướp lạnh, Tĩnh Tri uống một hơi hết nửa bát mới cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ trong lòng thấm ra.
Anh vậy mà lại thật sự đáp ứng buổi tối sẽ trở về nhà, trong trái tim Tĩnh Tri chợt nảy lên niềm vui sướng nho nhỏ. Trong lòng cũng thấy rối loạn, cô đi lên lầu đến nơi yêu thích nhất tại cửa sổ phía tây, ngồi vào chỗ của mình, ổn định lại tinh thần, tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết chưa xem xong.
Chỉ có để đầu óc của mình chìm vào trong những sự cố bi thương của nhân tình thế thái trong truyện, cô mới có thể quên được tình cảnh của mình có biết bao điều không chịu nổi.
Nói đến cùng, tuy từ nhỏ chị em gái trong nhà đã lục đục với nhau trong việc tranh giành tình cảm, cô cũng không phải là một cô gái đơn thuần, vô tâm, nhưng mà, một người vừa mới tốt nghiệp xong đã lập gia đình, khả năng kinh nghiệm trong hôn nhân có được bao nhiêu để có thể ứng đối thuận buồm xuôi gió với chính chồng mình lẫn bà nội chồng đây?
Chồng đã chán ghét cô, mà thái độ của bà nội đối với cô ngày càng lạnh nhạt. Ba ba mỗi lần gọi điện thoại đều đã nói bóng nói gió hỏi bọn họ tình cảm như thế nào, muốn cô nhanh chóng có đứa con.
Tĩnh Tri cũng biết mục đích trong việc kết hôn của mình, cũng biết mình chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của số phận. Có lẽ, nếu có một đứa con của Mạnh Thiệu Đình, có thể cô không có được sự bình đẳng trong tình yêu, cũng có thể có vũ khí mạnh mẽ để củng cố vị trí của mình. Hơn nữa, cô cũng không hề chán ghét việc sinh cho anh một đứa bé.
Khi sắc trời ngả hoàng hôn, tiếng còi xe vang lên báo hiệu, Mạnh Thiệu Đình trở lại.
Tĩnh Tri gập lại sách, vội vàng đi xuống lầu, anh đi lại còn có chút chưa thoải mái, cô cũng không nghĩ nhiều, cực kỳ tự nhiên đi qua đỡ anh: "Anh đã gặp bác sĩ chưa?"
Anh nghiêm mặt lạnh lùng: "Lấy thuốc."
Người lái xe lái xe cuống quít mang hộp thuốc lại, Tĩnh Tri nhận lấy, dìu anh đến ngồi ở trên ghế sofa, hàng mi buông xuống nói rât tự nhiên "Anh ngồi xuống đi, em sẽ đắp thuốc cho anh."
Cô cực kỳ tự nhiên xắn ống tay áo, đem lọ thuốc nước được ướp lạnh phun lên nơi mắt cá chân bị sưng của anh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mát xa, nhưng mi tâm lại hơi nhíu lại. Cô ngước mắt lên nhìn anh, giọng nói nhẹ nhõm dịu dàng như nước nhẹ nhàng hỏi: "Anh thấy thế nào? Nếu đau, anh hãy nói cho em biết nhé."
Vốn dĩ trong lòng anh đang phiền não cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Lúc cô đi đổ nước thuốc, rồi đi rửa tay, anh nhìn theo bóng lưng mảnh maicủa cô trong sắc trời chiều, chiếc eo nhỏ nhắn của cô chỉ bằng vòng tay nắm chặt, được những đường may của chiếc áo sơmi tôn lên, vóc dáng của cô không cao, nhưng tỉ lệ lại vô cùng tốt, ánh mắt anh không khỏi hơi nheo lại. Cô vẫn luôn điềm tĩnh như thế, không biết đêm nay, lúc anh muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cô còn có thể trước sau như một, vẫn trầm tĩnh như nước hay không.