Mục lục
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta đứng ở cách đó không xa, sau lưng còn đi theo mấy người trợ lí, đang nhìn anh và Tô Linh. . . . .

"Anh cả?" Mạnh Thiệu Đình thu điện thoại, xoay người đi tới bên cạnh Mạnh Thiệu Tiệm, "Vì sao anh cả lại tới đây?"

"Anh mới vừa trở về, là em đến đón Tô tiểu thư ?" Mạnh Thiệu Tiệm nói xong, ánh mắt lướt qua Mạnh Thiệu Đình rơi vào trên người của Tô Linh, mặt mày anh ta bất động, chỉ là hơi gật đầu với cô, liền thu hồi ánh mắt.

Tô Linh cũng là đoan đoan chánh chánh ngồi ở chỗ đó, mắt to như nước lặng lẽ quan sát Mạnh Thiệu Tiệm , nhìn tuổi anh ta cũng không nhỏ, phải hơn ba mươi tuổi, mà không có cao như Mạnh Thiệu Đình, nhưng xem ra trầm ổn kín kẽ, cùng Mạnh Thiệu Đình trương dương cương quyết, cũng là hai loại hoàn toàn bất đồng .

Anh ta mới vừa nhìn cô một cái, sâu lặng không một gợn sóng, giống như là nhìn một người bình thường, nhưng Tô Linh cảm thấy người này rất có ý tứ, không nhịn được lại nhìn mấy lần, lại nhìn qua gò má anh ta một chút, cười ôn hòa giơ tay lên vỗ vỗ vai Mạnh Thiệu Đình, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Nụ cười của anh ta không tiêu tán, giống như là nhìn cô cười ôn hòa, Tô Linh cảm giác trong lòng của mình phanh phanh nhảy loạn hai cái, cô xoay người sang chỗ khác, làm bộ như không nhìn thấy anh ta, cúi đầu.

"Tô Linh, cô lên xe của anh cả về trước đi, tôi ở nơi này chờ An Thành tới đưa hành lí của cô về."Mạnh Thiệu Đình cùng Mạnh Thiệu Tiệm nói dứt lời, liền đi tới nói với Tô Linh.

Tô Linh sững sờ, cố làm không vui chu miệng lên: "Tôi lại không biết anh ta. . . . . ."

"Anh ấy là anh cả tôi, cô gọi Mạnh đại xa là được rồi."

"Vậy cũng tốt, anh phải cẩn thận đồ của tôi, ngàn vạn lần không thể đụng bể." Tô Linh giao phó, chỉ cho anh nhìn một cái túi một cái gương, cái gì có thể đụng, cái gì không thể đụng, cũng đạo lý, mạch lạc rõ ràng.

Mạnh Thiệu Đình nhất nhất đáp lời, lúc này Tô Linh mới đứng lên, lấy ra túi của mình đi theo Mạnh Thiệu Đình đến bên cạnh Mạnh Thiệu Tiềm.

"Tô tiểu thư, chào cô." Mạnh Thiệu Tiệm đối với cô gật đầukhách khí, nhưng không ngờ Tô Linh tươi sáng cười một tiếng, thoải mái vươn tay ra: "Mạnh đại ca chào anh! Tôi tên là Tô Linh, anh gọi tôi là Linh Linh được rồi!"

Cô cười một tiếng, mắt liền cong thành hình trăng lưỡi liềm, đáy mắt Mạnh Thiệu Tiệm lướt qua vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy.

"Anh đưa Tô tiểu thư trở về."

"Linh Linh!" Tô Linh giòn giã mở miệng, nghiêng đầu khẽ mỉm cười, tóc ngắn đẹp đẽ khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mị đáng yêu, nhiệt tình giống như là khắp núi chứa hoa đỗ quyên, đỏ rực và sáng chói, Mạnh Thiệu Tiệm cũng không nhịn được nở nụ cười: "Được, đi thôi Linh Linh!"

Tô gia nuông chiều cô con gái nhỏ, nếu anh tạo mối quan hệ, tự nhiên không có chuyện xấugì!



Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt liền sâu thêm mấy phần, hai người một đường sánh vai đi bên nhau, cô líu ríu nói chuyện không ngừng, nhưng Mạnh Thiệu Tệm chỉ thỉnh thoảng nói một đôi lời, cũng là vô cùng quan tâm hỏi han ân cần, ra sân bay, lên xe, không bao lâu, trên tay Tô Linh liền có hơn hai túi giấy, cô đang cầm kẹo đường Sơn Tra được bọc thật dài, ăn cười tươi như hoa khen không dứt miệng, Mạnh Thiệu Tiệm hơi nghiêng mặt nhìn cô một cái, bờ môi cũng nâng lên nụ cười thản nhiên, còn chưa có gặp người, ăn cái gì lại có thể ăn đến hạnh phúc như vậy?

Thật đúng là tiểu nha đầu không chút tâm cơ, trong lòng anh âm thầm thở dài một cái, đáng tiếc, gia thế cô như vậy vốn là được gia đình nâng niu che chở, cuốn vào trong trận phân tranhnày, ai có thể ngờ tới là họa hay phúc?

Nghĩ đến mục đích côtrở về, nụ cười không khỏi phai nhạt đi, ngón tay không khống chế được co rút nắm chặt, vì chú hai, vì để nó có thể lần nữa đoạt quyền, hai người kia thật là hao tốn tâm cơ! Ngay cả Tô gia nhiều năm ở nước ngoài cũng lợi dụng, giống nhau đều là con trai của Mạnh gia, tại sao anh và nó lại khác nhau một trời một vực?

Nhưng Mạnh Thiệu Tiệm anh không phải phế vật, đồ vật đến tay bị cướp đi, cũng chỉ có nhân tài Thiệu Hiên có thể làm ra!

"Anh có ăn hai không? Ăn rất ngon đấy!" Tô Linh chợt lấy một viên kẹo đường Sơn Tra vừa to vừa lớn đưa đến trước mặt anh, cô cười không bụng dạ, khóe môi còn dính một chút lớp đường trắng, chop mũi thanh tú hơi nhăn lại, ngón tay lấy sơn tra mảnh khảnh mượt mà, anh đột nhiên khẽ xúc động một chút, từ nhỏ đến lớn, giống như chưa bao giờ có người nói với anh nhiều như vậy, cũng không có ai, sẽ đem món ăn này nọ cho là ngon, đưa đến trước mặt của anh. . . . . .

Cho nên, cuộc sống của anh rất nghiêm túc, không một gợn sóng, thậm chí lúc anh bảy tám tuổi, cũng không biết đồ ăn vặt vốn là mùi vị như thế nào rồi.

"Không, cô ăn đi." Anh nghiêng mặt đi, vẻ mặt đã khôi phục xa cách lúc đầu, đột nhiên Tô Linh cảm thấy có chút mất mát, cô ồ một tiếng lấy tay về, tiếp tục ăn sơn tra thì chợt cảm thấy có chút vô vị tẻ nhạt.

Xe trực tiếp lái đến nhà mới Mạnh gia, Mạnh Thiệu Khiếm không có xuống xe, trực tiếp phân phó người giúp việc dẫn theo Tô Linh đi nghỉ ngơi, liền lái ô-tô đi công ty.

"Này, đó là Đại Thiếu Gia Mạnh gia sao?" Tô Linh vừa hoạt bát đi trêu hoa ghẹo nguyệt từ trong vườn hoa, một bên vừa hỏi quản gia.

"Dạ, đó là Đại Thiếu Gia."

"Anh ta cũng ở nơi này sao?"Tô Linh tò mò hỏi thăm, phòng ốclớn như vậy, chẳng lẽ để cho một mình cô ở chứ?

"Không phải vậy, Đại Thiếu Gia ở bên ngoài có mấy phòng ốc, một tuần sẽ trở về một lần." Quản gia một mực cung kính, nhìn Tô Linh nhảy đến bên vườn hoa, tiện tay đem bụi hoa ông cụ thích nhất ngất xuống một đóa, ông không khỏi có chút đau lòng, nhưng cũng không dám ngăn cản, đây chính là lão gia phu nhân dặn đi dặn lại muốn hảo hảo chiêu đãi khách quý. . . . . .

"Hoa này thật thối, tiễn đưa cho ngươi rồi !" Tô Linh ngửi hoanày một cái, lỗ mũi nhíu chặt, hắt xì hai cái liền đem hoa ném vào trong ngựcquản gia, quản gia cầm cũng không phải mà ném cũng không xong, lại lo lắng ông cụ trở lại phát giận, một gương mặt già nua nhíu chung một chỗ, cơ hồ đều muốn khóc, đây chính là tuyệt đỉnh Thu Lan, lão gia yêu như sinh mạng!

"Đúng rồi, ông nói anh ta có nhà bên ngoài, có phải là anh tađã kết hôn hay không?" Tô Linh chạy đi thật xa, lại vui vẻ trở lại, một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm quản gia, lộ ra cố chấp tính trẻ con.

"Kết hôn?" Quản gia cười khổ: " Đại Thiếu Gia chúng ta đã 37 rồi, năm nay mới đính hôn!"

"Đính hôn?" Tô Linh lầu bầu một tiếng, quản gia vẫn còn thao thao bất tuyệt, cô lại đem tay nhỏ bé ngăn lại: "Đừng nói á..., đừng nói á."

Nhưng tôi không có hứng thú đi làm người phụ nữ thứ ba xấu xa. . . . . .



Chỉ là đáng tiếc, cô vốn là còn muốn chọc anh tađấy. . . . . .Nam nhân khô khan như cộc gỗ, chơi đùa sẽ tương đối vui đi?

********************************

Trên bàn ăn có chút yên lạnh, Tĩnh Tri gắp cho Phi Đồng một ít rau, yên lặng đem chiếc đũa để xuống, Thiệu Hiên liếc nhìn cô một cái, cũng đặt chiếc đũa xuống, "Tĩnh Tri, thế nào?"

"Công việc anh vẫn thuận lợi chứ?Em nghĩ hiện tại Phi Đồng đã quen đi nhà trẻ rồi, cũng muốn đi ra ngoài tìm việc làm, bằng không, một mình em ở nhàbuồn bực. . . . . ."

Cô nói xong, liền hạ tầm mắt xuống, một người ở nhàbuồn bực, đều sẽ suy nghĩ lung tung, ngồi ở chỗ đó đọc sách, không có nhìn nửa tờ cũng bắt đầu mất thần, thay vì cả ngày nặng nề như vậy không bằng đi ra ngoài làm việc, công việc lu bù lên chuyện gì cũng sẽ bỏ qua! Hơn nữa, không làm việc, đều sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn, cũng sẽ cảm thấy giống như cùng xã hội này tách rời.

"Tốt, không bằng em đi cùng anh đến chỗ Tử Tích?"

Thiệu Hiên cũng không phản đối, để cô ở nhà cũng không phải là ý muốn của anh, đi ra ngoài làm việc giải giải sầu, so với buồn buồn không vui tốt hơn nhiều.

Tĩnh Tri hít sâu một hơi, một đôi tròng mắt đen nhánh trong suốt, rồi lại lộ ra mấy phần kiên định;"Thiệu Hiên, em còn muốn tiếp tục đi làm phiên dịch, đây là nghề chính của em, em cũng làm thuận tay, hơn nữa, em rất thích công việc như vậy."

"Anh chỗ này cũng cần. . . . . ."


"Không, em muốn tự mình đi ra ngoài nộp đơn, ở Nhất Phẩm Tịnh Hiên, anh và Kiều Tử Tích khẳng định sẽ chăm sóc em... nếu em đi nơi đó, cũng chỉ là đổi một chỗ chơi mà thôi."


Thiệu Hiên cúi đầu cười một tiếng, từ trên bàn ăn đưa tay nắm lấy tay cô: "Đây coi là chuyện lớn gì? Em muốn gì thì cứ nói với anh, muốn đến thì đến, emmuốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ là về sau anh sẽ phải lo lắng danh tiếng của vợ anh quá lớn anh sẽ không ngốc đầu lên nổi!"


Anh hài hước nói xong, mặt cười sáng chói, Tĩnh Tri nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cũng cười một tiếng: "Vậy ngày mai em sẽ đi ra ngoài tìm việc làm."


"Muốn anh đi cùng em không?"


"Không cần, anh ra mặt, chỗ không muốn em thì cũng phải muốn em rồi."Mặt mày cô cười sinh động, rút tay từ trong lòng bàn tay anh ra:"Nhanh ăn đi, thức ăn đều nguội rồi."


Ăn cơm tối, đem Phi Đồng dỗ ngủ anh đi tắm, Tĩnh Tri ngồi ở phòng khách xem ti vi, đổi mấy kênh cũng không có tiết mục đẹp mắt, cô không khỏi có chút mất hứng, trên lầu truyền đến âm thanh xe kéo, còn có đồ ở trên sàn nhà phát ra tiếng kêu, cô cảm thấy càng nhức đầu, sau khi bị bệnh, luôn mất ngủ ngủ không yên, nghe thấy một chút động tĩnh liền tâm phiền ý loạn. . . . . .


Tĩnh Tri lung tung đè cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ấn huyệt Thái Dương, lại nghe được trong phòng tắm truyền đến âm thanh Thiệu Hiên: "Vợ, cầm vào giúp anh cái khăn, anh để quên bên ngoài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK