Một câu nói cực kỳ lạnh lùng rơi xuống, quả nhiên đầu điện thoại bên kia yên tĩnh một lúc rồi vang lên thút thít mơ hồ, Mạnh Thiệu Đình phiền não không thôi: “Cô khóc lóc cái gì? Tôi nói cho cô biết, cô còn như vậy, thì cút cho tôi…”
“Thiệu Đình! Không phải vậy, em, em có chuyện, em có chuyện rất quan trọng muốn nơi với anh…”
Giọng nói đứt quãng của Mạn Quân truyền đến, càng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu, Mạnh Thiệu Đình lại không phản ứng, chân mày anh nhíu chặt, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt mở miệng: “Nói.”
Tay cầm điện thoại của Mạn Quân hơi trắng bệch, trong lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, ngay cả trên sống lưng cũng ướt mồ hôi rồi, trong lòng trăn trở do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn cắn chặt hàm răng: “Thiệu Đình, em, em hơi không thoải mái… Em…”
“Không thoải mái? Không thoải mái cô nên gọi điện thoại cho bác sỹ đi.” Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói ấp a ấp úng hồi lâu, đã sớm phiền lòng không thôi, bây giờ nghe cô nói chuyện rất quan trọng là mình không thoải mái, nóng giận không tên của anh thoáng nhảy lên, giọng điệu chế giễu vừa dứt, điện thoại đã bị anh dập máy không chút do dự.
Mạn Quân giật mình nghe đầu kia truyền đến âm thanh tít tít, tay cô chậm rãi buông ra, điện thoại di động quăng xuống đất, cô lại không có chút phản ứng, thân thể chậm rãi tụt xuống, trượt ngồi trên mặt đất, cô nhẹ nhàng bao bọc lấy thân thể yếu ớt của mình, cảm giác ngay cả nước mắt cũng không có.
Không phải cô không nghĩ tới buông tay, cũng không phải chưa từng nghĩ tới buông tha, thôi đi, không yêu anh nữa, nhưng mà, chuyện cho tới bây giờ, ngay cả mẹ biết hai người cô và Mạnh Thiệu Đình chung sống cực kém, nhưng vẫn dứt khoát không chịu để cho cô ly hôn.
Nhà họ Thẩm không có con trai, về sau tất cả đều là của cô, mà những năm này cha vẫn luôn hợp tác tốt với nhà họ Mạnh, đặc biệt là sau khi bọn họ đính hôn, hai nhà tốt đẹp giống như một nhà, việc làm ăn của nhà họ Thẩm, đa phần đều do Thiệu Đình quản lý trông nom, nếu bây giờ cô đưa ra đề nghị ly hôn, còn không có ảnh hưởng gì quá lớn với nhà họ Mạnh, nhưng là đả kích trầm trọng với nhà họ Thẩm, cha mẹ tuyệt đối không đồng ý.
Mạn Quân luôn luôn nghe lời, thấy cha mẹ làm khó, càng thêm không đành lòng nhắc lại chuyện ly hôn, mình trồng quả đắng, chuyện ập lên đầu, vẫn chỉ có tự mình nuốt lấy, không ai sẽ giúp cô.
Nhưng mà, cô cứ sống một đời như vậy sao? Thiệu Đình sẽ vĩnh viễn không hồi tâm chuyển ý rồi, dù cô có cố gắng thế nào, anh vẫn không thích cô.
Cô yêu anh nữa, thì có cách gì đây?
Giống như cô thích hoa hồng nóng bỏng, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn thích hoa dành dành tầm thường.
Sàn nhà thật lạnh, cô nhìn thấy ánh trăng chiếu lên một nửa đồ nội thất trong phòng, yên ắng lạnh lẽo, cõi đời này, cô tự tìm khổ, lại là dép cũ người khác vứt bỏ, cô không thể không thừa nhận, cô thật sự rất ghen tỵ với Phó Tĩnh Tri, có lúc, cô nhìn cô ta đối xử lạnh nhạt với Thiệu Đình, lúc tàn nhẫn, cô thật sự muốn tát cô ta một cái!
Tại sao cô ta có thể không chút kiêng kỵ chà đạp lên đồ cô cầu còn không được, tại sao cô ta cứ hạnh phúc như vậy? Tại sao may mắn cũng để cho cô ta khi không kiếm ra?
Cô hận cô ta, ghen tỵ với cô ta, hâm mộ cô ta, nhưng hết lần này đến lần khác không thể ra sức, Thiệu Đình thích cô ta, Thẩm Mạn Quân cô, có thể có cách gì chứ?
Rõ ràng cô không làm gì, rõ ràng ngay cả chút thủ đoạn và tâm tư đều vô dụng với Phó Tĩnh Tri, tại sao Thiệu Đình càng ngày càng ghét cô? Bây giờ nghĩ lại, năm năm ở California kia, quả thực là cuộc sống trên thiên đường, trừ việc, anh không chịu cho cô có cơ hội có đứa nhỏ…
Đúng vậy, đứa bé, nếu trời cao thật sự cho cô một đứa bé, thì tốt biết bao? Ít nhất cô có chút hy vọng nhỏ bé, ít nhất, cô cũng không đến nỗi cô độc như vậy.
Ngày hôm sau lúc Tĩnh Tri đi làm, cố ý để tâm đến Trương Dương, lại phát hiện anh hôm nay không đi làm, cô hỏi thăm đồng nghiệp, mới biết hôm nay anh xin nghỉ, có thể phải hai ngày nữa mới đi làm, Tĩnh Tri nghĩ thầm cũng là chuyện tốt, tránh hai người gặp mặt lại ngượng ngùng.
Có lẽ, Trương Dương cũng cảm thấy lúng túng mới có thể cố ý nghỉ hai ngày, nghĩ đến đây, Tĩnh Tri thả lỏng tâm tình.
Công việc như cũ, chơi cùng bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ càng ngày càng đáng yêu, nói cũng nhiều dần lên, có lúc Tĩnh Tri kéo bé, cũng bắt đầu tập tễnh đi, cô hoàn toàn không trách móc bé nặng nề, chỉ cần bé vui vẻ khỏe mạnh, dù không xuất sắc cô cũng vui mừng.
Cô chỉ muốn là bé trai êm đẹp, không phải là thiên tài trưởng thành sớm gì đó.
Con trai đáng yêu ngây ngô như vậy, tràn đầy ngây thơ chất phác, không thể so sánh với những người lớn thông minh lõi đời, đứa bé đáng yêu càng làm người ta thích đúng không?
Cô tình nguyện để bánh bao nhỏ của cô không lớn, vẫn luôn vui sướng, không hề có chút xíu phiền não nào, có thể có một tuổi thơ vui vẻ tự do, là việc nhiều hạnh phúc?
Cô không bao giờ có, cho nên muốn cho cục cưng của cô.
Suốt nửa tháng, Tĩnh Tri gần như quên mất Trương Dương, nhưng anh lại tới công ty, chỉ có điều, hơi nhếch nhác.
Vết thương trên mặt anh còn chưa khỏi nhưng đã kết vảy, đi bộ còn hơi chân thấp chân cao, mà chỗ chân mày còn may mười mấy mũi, Tĩnh Tri vừa thấy lập tức ngây ngẩn cả người, đợi lúc lâu sau khi mọi người ân cần hỏi thăm, Tĩnh Tri mới gọi Trương Dương.
Ánh mắt anh nhìn cô hơi kỳ quái, né tránh và không được tự nhiên, trong lòng Tĩnh Tri càng hoài nghi, trầm giọng hỏi: “Trương Dương, là ai đánh anh sao?”
“Không, không ai đánh anh, anh bị đụng xe…”
Trương Dương hơi ấp a ấp úng, cũng không dám liếc nhìn Tĩnh Tri.
Tĩnh Tri nghi ngờ càng sâu, cô tiến thêm một bước đến, liếc nhìn từng vết máu ứ đọng trên mặt anh, cô chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, ngay cả giọng nói cũng run run: “Là anh ta đúng không, buổi tối hôm đó anh nhìn thấy người kia đã tìm người đánh anh đúng không? Anh chỉ cần nói cho em biết, Trương Dương, anh không phải sợ, anh chỉ cần nói!”