Xuống máy bay đã chín giờ, Mạnh Thiệu Đình lấy điện thoại di động ra xem, thấy lượng điện không còn nhiều lắm, anh vừa đón xe đi về Tĩnh Viên, vừa gọi điện thoại cho Tĩnh Tri.
"Em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh, anh đến chỗ của em ở chắc cũng phải hơn mười giờ đêm."
"Em muốn chờ anh, em sẽ đợi đến khi anh trở lại. Em không ngủ đâu, em đang rất khỏe, cục cưng cũng rất ngoan, chỉ có hơn một tiếng đồng hồ thôi mà... Em sẽ chờ anh”
Giọng nói của cô êm ái mang theo chút nũng nịu, làm cho trái tim của anh mềm nhũn đến gần như tan chảy ra. Anh chợt thấy mình không thể chờ đợi được nữa, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng tự kiềm chế bản thân, dịu dàng nói chuyện điện thoại với cô...
Thời gian gần đây anh đã cảm nhận được cô đã mở rộng lòng mình ra một chút, tuy cô chưa dám thú thực tình cảm thật sự của mình ra miệng, nhưng anh thấy rất vui. Cô mang thai đã hơn tám tháng rồi, anh cũng đã dự định sẽ nói rõ chuyện của Lâm Nhan Tịch với cô. Anh không muốn giữa hai người không còn có một chút khúc mắc nào nữa. Còn lúc này anh chỉ muốn bay ngay về bên cạnh cô mà thôi...
Khu Tĩnh Viên chìm trong ánh trăng dịu mát. Ánh trăng trong như nước, rắc thành vầng sáng như dát bạc trên mặt đất. Anh lấy xe khởi động, lái xe chạy thật nhanh về phía hướng Lạc Thành.
Xe của anh chạy lướt nhanh qua dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại như nước ở trên đường. Hai bên đường, từng chiếc từng chiếc đèn đường bắt đầu được bật sáng lên, tỏa ánh sáng màu vàng giống như màu sắc ánh đèn ấm áp ở trong nhà vậy. Anh nhớ về ngôi nhà nhỏ ở Lạc Thành, nơi ấy cô đang chờ anh về...
*********************
Đã 21giờ 55 phút. Cùng lúc đó An Thành nhận được một cú điện thoại, là điện thoại của người nằm vùng mà anh đã cài vào trong tiệm sửa xe 4S nhằm giám sát Tiểu Lý, người mới tới.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" An Thành hơi cau mày, người này luôn luôn chịu mọi khổ cực lại rất trung thành, không phải ở nơi của anh ta đã xảy ra chuyện gì chứ... Ý nghĩ vừa chợt lóe lên khiến anh chợt thoáng kinh hãi. Vì sao Tiểu Lý kia thật sự cứ muốn xin vào đó làm việc, cho dù là làm việc gì đơn giản nhất! Hắn ta xin vào làm tiệm sửa xe 4S, là địa điểm cố định mà Nhị thiếu chuyên bảo dưỡng xe... Nếu như, nếu như Thiệu Tiệm thật sự muốn hạ thủ...
Ngay lập tức An Thành thấy kinh hãi, toàn thân lạnh như băng, anh vứt ngay điếu thuốc lá trong tay xuống đất, dụi tắt: "Nói mau, đã xảy ra chuyện gì!"
Trong giọng nói của anh mang sự hoảng hốt không nói ra được, làm cho người kia sợ hết hồn, vội vàng nói: "Cũng không có chuyện gì lắm, chỉ là chuyện của Lý Thuận thôi, ngày hôm qua hắn đã xin thôi việc rồi!"
"Tại sao hắn lại xin thôi việc? Mà hắn xin thôi việc từ ngày hôm qua, tại sao hôm nay cậu mới nói cho tôi biết!"
Người nọ cũng có chút ngượng ngùng: "Anh Thành... anh Thành, tại hôm qua em không đi làm, hôm nay em mới biết, liền vội vàng báo luôn cho anh biết, cửa hàng trưởng cũng không biết tại sao hắn xin thôi việc... em đã phái các anh em khác đi tìm hắn rồi ..."
An Thành cảm thấy lúc này toàn thân đều phát run lên, nhưng anh vẫn mạnh mẽ chống đỡ, cố gắng bình tĩnh hỏi tiếp: "Trong khoảng thời gian gần đây Nhị thiếu có tới kiểm tra bảo dưỡng xe hay không?"
"À, anh muốn hỏi về chuyện này hả, hình như là có, khoảng hơn một tháng trước đây, Nhị thiếu đã đưa chiếc xe Bentley mà ngài ấy vẫn thường xuyên sử dụng tới đây để bảo dưỡng, chính Lý Thuận... Ưm, mà anh Thành, liệu có phải là người này đã động tay chân gì đó vào xe của Nhị thiếu hay không, sau đó hiện giờ hắn chuồn đi... **. Mẹ hắn! Đồ chó má này! Đừng để tao tóm được mày, ông mày đây thề sẽ lột da đồ khốn nhà mày!"
Cả người An Thành liền sụp đổ, anh lập tức ngã ngồi ra ở trên ghế sofa, hồi lâu cũng không thốt nên lời, mọi suy nghĩ trong đầu anh đang chuyển động lung tung, tựa như hàng ngàn đầu dây mối nhợ đang xoắn lại với nhau.
Mạnh Thiệu Tiệm đã dùng ba việc để mê hoặc anh, suốt mấy ngày nay, tất cả mọi tâm tư của anh đều đặt ở việc thứ ba kia, trái lại tất cả chuyện vụn vặt nhỏ nhặt kia anh lại hoàn toàn không hề chú ý đến. Anh cứ một mực chờ Mạnh Thiệu Tiệm sắp xếp để mình làm việc thứ ba, mà lại không hề hay biết, việc thứ ba, anh cũng đã sớm bắt tay vào làm rồi ...
Anh đúng là một tên xuẩn ngốc! Thật khốn kiếp! Tại sao anh lại có thể để cho đồ ma quỷ kia mê hoặc đầu óc mình thế nhỉ? Tại sao anh lại làm đao phủ giúp việc cho đồ ác ma kia được chứ!
Anh không dám nghĩ tiếp, cái người kia cần chính là mạng sống của Nhị thiếu, cái hắn cần chính là Mạnh Thiệu Đình phải chết, cái hắn muốn chính là phải nhổ cỏ tận gốc!
Chỉ tiếc anh đã sai một bước, nên những bước sau tiếp tục bị sai. Kể từ lần đầu tiên, sau khi anh nhận lời giúp Mạnh Thiệu Tiệm, anh đã lọt vào trong vũng bùn, không bao giờ có thể kháng cự lại được nữa rồi!
Nhưng anh lại không hề muốn làm cho Nhị thiếu bị tổn thương. Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng lo lắng cho tính mạng của mình, bọn họ ở chung một chỗ suốt hơn hai mươi năm qua, đã từng là anh em sống chết có nhau. Người Nhị thiếu tin tưởng nhất chính là anh, chỉ cần là lời của anh nói ra, Nhị thiếu tuyệt đối sẽ không có một chút mảy may hoài nghi. Nói cách khác, cuộc đời này, cho dù Nhị thiếu tin rằng cha ruột có thể làm hại mình, chứ cũng sẽ không bao giờ tin rằng anh, An Thành này, sẽ làm hại mình!
Nhưng hiện giờ anh đang làm cái gì đây? Chính anh đã bố trí sắp xếp cho người của Mạnh Thiệu Tiệm làm ở đó, chính anh đã mở thông con đường để đưa Nhị thiếu đến địa ngục!
"Lập tức huy động toàn bộ anh em đi ra ngoài, kiểm soát toàn bộ các ngả đường đi từ thành phố A đến Lạc Thành. Bằng mọi cách phải chặn lại cho được xe của Nhị thiếu trên đường, nếu như Nhị thiếu gặp chuyện không may, bất cứ người nào trong chúng ta cũng không cần sống thêm qua hôm nay nữa! Kiểm tra định vị xem xe của Nhị thiếu hiện giờ đang ở vị trí nào!"
An Thành bấm một dãy số khác: “Tam thiếu, sợ rằng Nhị thiếu đã xảy ra chuyện rồi, tôi muốn nhờ sự trợ giúp của ngài...”
An Thành quăng điện thoại, đá văng cửa, vọt vào trong màn đêm. Mạnh Thiệu Tiệm, nếu như Nhị thiếu có việc gì bất trắc, nhất định đích thân tôi sẽ ra tay, nhất định tự tay tôi sẽ lóc thịt anh!