Trái tim không hiểu sao lại run lên, dường như bị thứ gì dó ghìm chặt lại, thoáng nhói đau…
Bên đầu kia, An Thành vẫn còn đang nói nhưng đột nhiên cô cảm thấy mình không nghe lọt được chữ nào, siết thật chặt điện thoại di động, thấy Bánh bao nhỏ sau mấy phen phấn đấu cuối cùng cũng đã tìm được đường ra, thuận lợi ngoi đầu lên. Cậu nhóc có vẻ như đã cố hết sức, mệt đến nỗi ngồi im không thèm nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm đỏ bừng, trông chẳng khác nào một trái đào mừng thọ quá khổ!
Tĩnh Tri nhìn thấy thế, khúc mắc trong lòng bỗng chốc liền sáng tỏ.
Nếu không thích hợp, thì cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa đều uổng phí, giống như cánh tay nhỏ bé vĩnh viễn muốn vươn ra khỏi tay áo, cái đầu nhỏ vĩnh viễn chỉ có thể chui ra từ cổ áo vậy.
Đi lầm đường, nhất định phải quay đầu lại, không thể tiếp tục phạm sai lầm.
Mà trái tim đã sai đường thì sao? Còn có thể quay trở lại từ đầu được không?
Cô không biết, dường như bản thân cô vĩnh viễn cũng không cách nào biết được…
"Phó tiểu thư? Phó tiểu thư?"
An Thành gọi mấy lần, Tĩnh Tri mới phản ứng kịp, cô khẽ nhếch môi, vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy đầu bên kia nói tiếp: "Phó tiểu thư, cô có thể tới xem thiếu gia một chút được không? Sáng sớm hôm nay, cậu ấy còn kêu tên của cô đấy. . . . . ."
Tĩnh Tri bỗng cảm thấy nơi lòng ngực chợt ê ẩm, vô thức đưa tay lên vỗ về, rũ mắt xuống nói không ra lời, nhưng trong lòng lại rối bời không yên.
Có lẽ cô nên đến thăm anh, cũng nên chân thành nói xin lỗi, là cô sai, tuyệt sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không giải thích.
Nhưng hiện tại trong lòng lại thấy thấp thỏm lo sợ như có như không, sau khi gặp anh sẽ như thế nào? Nói xin lỗi xong, thì nên nói tiếp cái gì đây?
Anh đã nói không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn nghe thấy giọng của cô, cứ như vậy mà chạy đi, có mất thể diện hay không?
Nhưng, ngày hôm qua anh nói cô không được đến làm phiền, hôm nay tại sao trong lúc mê man lại gọi tên của cô làm gì? Chẳng lẽ An Thành đang nói dối?
Trong lòng loạn như ma, cũng không biết mặt của mình đã đỏ bừng một mảng, Bánh bao nhỏ mở to mắt nhìn cô, từ trên giường nhỏ leo xuống, sau đó lăn lên trên giường lớn, chui vào trong ngực của cô, tò mò níu lấy áo ngủ của cô lắc lắc: "Mẹ, mặt của mẹ đỏ . . . y như con khỉ . . ."
"Hả?", Tĩnh Tri giật mình, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn con trai bảo bối.
"Cái mông của con khỉ cũng màu đỏ. . . . . ."
"Nhóc hư hỏng này!", Tĩnh Tri cười phá lên, vừa giơ tay vỗ lên cái mông nhỏ vừa mắng . . .Bánh bao nhỏ nhanh như chớp từ trong ngực chạy trốn, lắc lắc cái mông hả hê tụt xuống giường. . . . . .
"Phó tiểu thư?", An Thành nghe được tiếng cười đùa bên này, mi tâm không khỏi nhíu lại, Phó tiểu thư nghe thấy thiếu gia bị bệnh mà vẫn tươi cười hớn hở như thế, chẳng lẽ, trong lòng cô ấy không có chút quan tâm nào đến cậu chủ sao?
"Tôi...tôi cần suy nghĩ một chút. . .", Tĩnh Tri nghĩ đến luống cuống của mình vừa rồi, liền không khỏi đắn đo, có điều bây giờ sự chú ý của cô hầu như đều tập trung lên Bánh bao nhỏ, đây có lẽ là bản năng của người mẹ chăng . . .
"Phó tiểu thư, tôi rất mong cô có thể tới, Thiếu gia, cậu ấy,…, trong lòng cậu ấy vẫn luôn rất quan tâm đến cô!".
Lời của An Thành không giống như đang nói cho qua loa có lệ, khiến Tĩnh Tri càng thêm bứt rứt khó chịu, nhịp tim dường như cũng đập nhanh hơn, khẽ đáp: "An Thành, anh đừng nói lung tung, để tôi cân nhắc rồi cho anh câu trả lời chắc chắn. . . . . ."
An Thành chần chừ một chút, sau đó vẫn gật đầu lên tiếng: "Được rồi, chúng tôi chờ tin của cô!".
Tĩnh Tri cúp điện thoại, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, đã thấy chị Tần tới đón Bánh bao nhỏ, cậu nhóc vẫn đang trốn cô nên không dám phản ứng. Có lẽ chị Tần vẫn còn thấy áy náy nên lập tức xung phong nhận trông giúp cậu nhóc mấy ngày, cho đến khi cô tìm được người trông trẻ thích hợp mới thôi.
Tĩnh Tri đi ra cửa, chần chừ đứng trước trạm xe buýt một lát, mắt thấy tuyến xe cần đi sắp sửa chạy mất, trong lòng vẫn chưa có quyết định dứt khoát. Đến mãi khi thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Tĩnh Tri mới quyết tâm, gọi điện thoại cho cấp trên xin nghỉ một ngày, sau đó mới nhảy lên xe.
Mua xong vé xe, bỗng nhiên lại hối hận, cô vốn là người da mặt mỏng, lần này nếu bị Mạnh Thiệu Đình trách móc nhất định lại không nhịn được mà cãi nhau với anh. Cô thật không muốn điều này xảy ra chút nào, chỉ muốn tới xem xem anh thế nào, nhân tiện đó nói lời xin lỗi .
Mà thôi, Tĩnh Tri cắn răng một cái, chết sống cũng phải đi, cứ mặc kệ tất cả!
Lúc đến thành phố A, Tĩnh Tri liền gọi cho An Thành hỏi xem bệnh viện ở đâu. An Thành rất vui vẻ, lập tức nói rằng sẽ tự mình đến đón, cô cũng không cự tuyệt, đứng ở bến xe chờ anh ta.
Tốc độ của An Thành rất nhanh, chỉ một lát sau Tĩnh Tri đã nhìn thấy xe của anh ta, sau khi lên xe dọc theo đường đi người này cực kỳ hưng phấn, lúc thì nói rằng thiếu gia nhất định sẽ rất vui vẻ, lúc thì lại nói Bình Bình chắc chắn cũng sẽ vui đến phát rồ!
Tĩnh Tri cũng thấy cảm động, hỏi tình trạng gần đây của Bình Bình, thấy An Thành thoáng xấu hổ, trong lòng cũng sáng tỏ mấy phần, nhưng cũng chỉ cười cười, không hỏi nhiều.
Xe rất nhanh đã đến bên ngoài bệnh viện, Tĩnh Tri xuống xe, chần chừ một lát, cảm thấy không thể nào đi tay không mà đến thăm bệnh được, liền đề nghị đi đến siêu thị bên cạnh mua chút đồ. An Thành thấy thế càng thêm mừng rỡ, chở cô đến tận siêu thị, sau đó cũng đi theo vào.
Tĩnh Tri đảo mấy vòng, mua chút đồ dinh dưỡng, lại mua một ít trái cây, nhưng đến khi tính tiền lại nảy sinh một vấn đề nho nhỏ.
"Xin lỗi tiểu thư, hiện tại siêu thị không có tiền lẻ, cô có thể cầm tạm món quà nhỏ này được không?", nhân viên thu ngân rất nhiệt tình đưa đến trước mặt cô một móc chìa khóa hình gấu nhỏ.
Tĩnh Tri vừa nhìn là móc chìa khóa kia liền biết đây chính là biến tướng của hình thức khuyến mãi, cũng không muốn đôi co nhiều, liền gật đầu đồng ý. Nhân viên thu ngân rất nhanh nhẹn cho đồ vào túi, sau đó liền đưa cho cô chiếc móc khóa. Tĩnh Tri tiện tay cho luôn vào trong túi, rồi theo An Thành đi ra ngoài.