Sau khi Mạnh Thiệu Đình nói xong, rất lâu sau ở bên trong cánh cửa cũng không có một chút động tĩnh gì, anh đứng cách một cánh cửa, dường như lờ mờ nghe thấy tiếng khóc nức nở ở trong phòng, gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng của cô lúc này, chắc chắn là đã khóc đến sưng mắt rồi, thật ra cô rất thích khóc, hơn nữa một chút cũng không có kiên cường, nhưng mà cô luôn thích giả bộ thành bộ dáng rất kiên cường, bộ dáng giống như là không sợ gì cả, thoạt nhìn giống như là không sợ hãi bất kỳ thứ gì, nhưng anh biết, cô thật ra rất nhát gan, rất thích khóc.
Tĩnh Tri nằm ở trên giường, kéo chăn che kín mặt, cô không muốn nghe thấy giọng nói của anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, lại càng không muốn để anh nhìn thấy bộ dáng khóc lóc này của cô.
"Tĩnh Tri, mở cửa ra được không? Anh có một chút lời muốn nói với em..."
Anh cũng rất kiên nhẫn, cách vài phút thì gõ cửa một lần, giọng nói không hề khó chịu hay thiếu kiên nhẫn nào, lần đầu tiên ăn nói dịu dàng giống như vậy.
Tĩnh Tri không thèm để ý tới, lập tức nhắm mắt lại gắt gao kéo chăn bịt lỗ tai lại, làm bộ như là mình không nghe thấy.
Một lúc lâu sau, cũng không còn nghe thấy tiếng gõ cửa của anh nữa, Tĩnh Tri mới nhẹ nhàng kéo chăn xuống, dựng thẳng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài cửa, thật sự rất yên tĩnh, chắc là anh không chờ được nên tự mình rời đi, Tĩnh Tri chậm rãi ngồi dậy, một đôi mắt vì khóc mà sưng lên giống như quả đào, cứ như vậy mà nhìn cửa sổ lớn sát đất.
Hiệu quả che ánh sáng của bức màn rất tốt, trong phòng rất tối, cả người nho nhỏ của cô vùi ở trên giường lớn mềm mại, ôm lấy chăn ngồi ở đó không nhúc nhích, tóc ngắn ôm sát vào gò má, đen nhánh và trắng nõn ở chung một chỗ rất nổi bật, hiển nhiên vô cùng xinh đẹp.
Hai tay của cô vô thức siết chặt góc chăn, từ từ, cô nghe thấy tiếng trái tim của mình dần dần đập nhanh hơn, mà đáy lòng của cô lại dâng lên một loại cảm giác khiến cho cô sợ hãi, cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của mình, nhưng lại giống như không thể bình tĩnh được mà nhìn bụng dưới đã to lêncủa mình, cục cưng trong bụng khẽ động một chút, trên mặt trắng bệch của Tĩnh Tri bỗng nở ra một nụ cười dịu dàng, cô từ từ ổn định lại tâm tư lòng dạ rối loạn của mình, xoay người đi xuống giường, đi đến cạnh cửa rồi mở cửa ra, cúi thấp đầu nhìn chân của mình, trong miệng nói: "Bình Bình, chị đói..."
"Tĩnh Tri..." Mắt của Mạnh Thiệu Đình vừa thấy cửa mở ra, trong mắt không nhịn được nổi lên một chút vui mừng, anh vội vàng đi tới, nhẹ nhàng gọi tên cô.