Ánh đèn trong phòng bao không sáng, mặt của Tĩnh Tri lại đỏ hồng, cô thật vất vả mới ổn định được thân thể, lập tức liều mạng đẩy anh ra, nhưng Mạnh Thiệu Đình lại không nhúc nhích chút nào, đôi mắt của anh đầy hiếm khi hiện ra vẻ kiên nghị và sắc bén, tay không nhúc nhích giữ chặt thắt lưng của cô, ngược lại càng xiết chặt hơn, vừa lúc tới đoạn nhạc dạo của bài hát, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô cúi đầu nói một câu, đúng là uy hiếp trần trụi: "Nếu em còn lộn xộn nữa, anh không ngại hôn em ở chỗ này đâu."
"Mạnh Thiệu Đình!" Tĩnh Tri tức giận, âm thanh lập tức đề cao lên, Hà Dĩ Kiệt có chút hứng thú nhìn qua, lại quay đầu nhìn Tương Tư, thấy sắc mặt cô vẫn có chút trắng bệch, đáy lòng không nhịn được càng không vui, xem ra anh đã rất cưng chiều và thương yêu cô rồi, nhưng người phụ nữ này lại luôn không biết phân biệt!
Mạnh Thiệu Đình hơi ngửa đầu, môi có chút nóng bỏng ma sát bên gò má của Tĩnh Tri, Tĩnh Tri ngẩn ra, nhanh chóng đẩy anh, anh lại không nhúc nhích tí nào, cười khẽ, đáy mắt lại thêm mấy phần kiên định: "Đừng làm rộn, anh hát cho em nghe, ngoan."
Anh đưa tay sờ tóc của cô, cười dịu dàng một tiếng, giơ micro lên, giọng của anh thực sự dễ nghe, gợi cảm nhưng lại vô cùng từ tính, mà nhìn bộ dáng anh hát, còn đẹp hơn những ca sĩ nổi danh thường xuyên xuất hiện trên ti vi ...
"Mỗi lần lý do của em đều giống nhau
Thực ra anh đều hiểu chỉ là không nói ra
Để cho bản thân mình bận rộn nhiều việc
Thật ra là đang giả trang
Lần này anh nhìn xem em sẽ kết thúc như thế nào..."
Mạnh Thiệu Đình hát xong, micro bị anh tiện tay ném cho Thẩm Bắc Thành, mà tay ôm Tĩnh Tri, chẳng những không có buông ra, còn chặt hơn mấy phần.
Trong ánh sáng mờ đó, mặt của anh phóng đại từng chút ở trước mặt cô, chẳng biết tại sao, trái tim Tĩnh Tri dần dần đập nhanh hơn, cô ngửa ra sau muốn né tránh anh, nhưng thắt lưng lại giống như sắp bị bẻ gãy ở trong khuỷu tay của anh, hơi thở của anh rất nóng, nhẹ nhàng lướt qua bên tai của cô...
"Tĩnh Tri, em còn muốn nói dối anh tới khi nào?" Đáy mắt của anh lướt qua một tia đắc ý ung dung, mà ngón tay không có rãnh rỗi, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, ép cô phải nhìn mình: "Lược mà anh tặng cho em, có khắc thêm một ít chữ, em đã cầm đi..."
Thân thể của cô đột nhiên cứng đờ, Mạnh Thiệu Đình nhịn không được vui vẻ trong lòng, vốn còn đang hoài nghi chuyện này, nhưng giờ gần như đã có thể khẳng định.
Anh có chút khống chế không được, mừng rỡ như điên, có lẽ anh chưa từng nghĩ đến khi mình xác định được chuyện này sẽ vui vẻ như vậy, có lẽ vị trí của cô ở trong lòng anh sớm đã vượt xa khỏi khống chế và tưởng tượng của anh.
Tĩnh Tri bị một câu nói này của anh làm xáo trộn tất cả phòng ngự trong lòng, anh biết, anh đúng là đã biết, anh có thể vì vậy mà cho rằng cô còn yêu anh, nhớ tới anh không?
Hoàn toàn không phải như vậy, không phải như vậy! Cô chỉ là bị quỷ mê hoặc tâm hồn nên mới có thể mang chiếc lược kia theo, trong lòng cùa cô hoàn toàn chưa từng nghĩ tới quay lại với anh, cô cũng đã sớm không còn yêu anh, chiếc lược này căn bản không có ý nghĩa gì, cũng không nói lên được cái gì!
Cô chỉ xuất phát từ áy náy, xuất phát từ biệc không thể nào báo đáp thật tốt cho anh, cô chỉ là nhất thời mềm lòng...
"Tĩnh Tri, tin tường anh một lần, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa!"
Mặc dù giọng nói của anh trầm thấp lại vô cùng kiên định, kiên định đến mức Tĩnh Tri gần như sắp tin rằng anh thật sự yêu cô!
Nhưng một giây sau cô liền thanh tỉnh, người trước mặt đang nói những lời này là ai? Là Mạnh Thiệu Đình, Nhị thiếu gia được cưng chiều nhất của nhà họ Mạnh, con nhà hào môn, luôn nhận được muôn vàn sủng ái, toàn bộ Mạnh thị đều là của anh! Mà cô là ai? Một thiên kim nghèo túng nhà tan cửa nát, một người vợ bị anh từ bỏ, một người phụ nữ thảm hại gả cho em trai của anh, một người mẹ sinh con với người khác, hai người bọn họ giống như hai ngôi sao cách xa nhau, càng sẽ không có khả năng!
Cô cũng không phải cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi, một hai lời ngon tiếng ngọt liền rối loạn tâm trí, nói lòng dạ của cô độc ác cũng được, nói cô ích kỷ cũng được, cô chỉ là muốn rời xa người đã từng tổn thương cô, cô chỉ là không hề tin người đàn ông đã từng tuyệt tình sẽ biến thành người rất chung tình, cô cũng không tin mình có cái may mắn này, lúc cha chết, và lúc Tĩnh Viên biến thành một mảnh phế tích, cô liền biết vận mệnh sẽ không quan tâm cô, hoàn toàn không!
"Chiếc lược kia hoàn toàn không có ý nghĩ gì, nếu như hôm nay anh không nói, tôi đã hoàn toàn quên mất trong lúc vô tình mình đã mang chiếc lược kia đi..."
"Phó Tĩnh Tri..." Anh ngược lại cười, cười giảo hoạt xinh đẹp như hồ ly, đúng, anh rất đẹp trai, vẻ đẹp này hoàn toàn khác với Thiệu Hiên. Thiệu Hiên như là chàng đẹp trai trong truyện tranh, mà anh lại là loại đàn ông tràn ngập mùi vị đàn ông và bá đạo nghiêm nghị.
Tuy là phòng bao rất lớn, mặc dù bọn họ ngồi sô pha cách bọn Thanh Thu ở phía sau rất xa, nhưng Tĩnh Tri vẫn có chút xấu hổ nhìn nhìn mấy người Thanh Thu, Thanh Thu và Thẩm Bắc Thành chụm đầu lại với nhau không biết là đang nói gì, bộ dáng rất ngọt ngào, mà không biết Hà Dĩ Kiệt đã kéo Tương Tư đi ra ngoài từ lúc nào...
Tĩnh Tri thoáng dễ chịu một chút, nếu bây giờ đám người Triển Thanh Thu nhìn cô như đang xem kịch vui, cô nhất định hận không thể tìm kẽ đất để chui vào!
"Em luôn lừa mình dối người như vậy." Anh đưa tay khẽ vuốt gương mặt cô, cảm giác kia vẫn mền mịn như trước, trong lòng anh cũng không nhịn được khẽ than, mặc dù cuộc sống đối xử tệ với cô, nhưng cũng cho cô rất nhiều, cô lớn hơn Mạn Quân vài tuổi, nhưng lại nhìn trẻ hơn Mạn Quân mấy phần, có lẽ là trong đôi mắt này còn mang theo thẹn thùng của thiếu nữ, có lẽ là chưa bao giờ cô trang điểm đậm, có lẽ là...
Anh cảm giác trong lồng ngực mình có một ngọn lửa đang đốt, ánh mắt nhịn không được dời xuống, chỗ tốt duy nhất của tên nhóc thối bánh bao nhỏ này chính là càng làm cho vóc người của cô càng ngày càng tốt hơn mấy phần, không gầy yếu giống như trước đây...
Ừm? Cô trước đây? Mạnh Thiệu Đình không khỏi híp con ngươi, vừa quan sát cảnh đẹp trước mắt anh, vừa ở trong lòng nhớ lại bộ dáng của cô vào bảy năm trước...
Hình như, thật sự đẫy đà hơn trước đây rất nhiều...
"Tôi cần gì phải lừa mình dối người!" Tĩnh Tri uống hơi nhiều rượu, tính tình trở nên trắng trợn hơn, nói chuyện cũng nghiêm khắc hơn mấy phần, cô liều mạng đẩy anh ra, lại không có khí lực để chống lại anh, chỉ là không cam lòng hung hăng đánh mấy cái ở trên vai anh, nhưng sức lực của cô, đối với anh lại càng giống như đang làm nũng!
"Không phải một chiếc lược bị gãy thôi sao, anh cho rằng ai thèm quan tâm? Anh có tin bây giờ tôi có thể ném chiếc lược đó vào trong bồn cầu mà không thèm nháy mắt hay không!"
Mạnh Thiệu Đình cảm giác mình thật sự hơi nổi giận, cô luôn luôn có thể thành công chọc tức anh!
"Anh đừng mơ mộng hão huyền nữa, anh nghĩ rằng tôi không biết tối nay là anh cố ý sắp xếp ư? Tôi không gặp anh, anh không dám quang minh chính đại tìm tôi, liền dùng loại phương pháp này, thủ đoạn của anh luôn luôn mờ ám, giống như con người của anh..."
Cô vẫn đang nói không ngừng, giọng nói cũng lớn hơn, Mạnh Thiệu Đình sợ bọn Thanh Thu nghe được sẽ không thoải mái trong lòng, trong đầu có chút choáng váng, đang tính toán biện pháp tốt nhất khiến cô câm miệng...
Cô vẫn ngồi ở trên người của anh, quần áo hai người mặc cũng không gọi là nhiều, nhiệt độ cơ thể của cô truyền đến cuồn cuộn không ngừng, tay anh còn ở trên eo cô, vòng eo vẫm duyên dáng như trước, nếu như có thể lắc lư ở trên người anh...
Anh nhanh chóng ngăn lại suy nghĩ lung tung này, lập tức ôm lấy cô, ngay sau đó liền đứng dậy, vẫn giữ chặt lấy eo cô, đi ra ngoài.
Thanh Thu nhìn thấy hai người bọn họ, đáy mắt hàm chứa ý cười, cúi đầu nói mấy câu với Thẩm Bắc Thành, lại cười khẽ liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, Tĩnh Tri đang liều mạng giãy giụa, một đường quyền đấm cước đá không ngừng, vừa nhìn thấy ánh mắt của Thanh Thu, cô mới chú ý tới mình lúc này giống như là làm nũng náo loạn với Mạnh Thiệu Đình...
Nhịn không được hung hăng liếc mắt nhìn anh một cái, mới miễn cưỡng giữ vững một chút phong độ cuối cùng, "Đi" ra khỏi phòng bao...
"Mạnh Thiệu Đình, cuối cùng anh muốn làm gì!" Vừa ra khỏi cửa, Tĩnh Tri lập tức rống lên, cô thật sự là giận đến phát điên rồi, dù là tu dưỡng tốt đến đâu thì cũng không còn sót lại chút gì!
Mạnh Thiệu Đình híp mắt nhìn nhìn cô, đột nhiên cảm giác được có đôi khi người phụ nữ này trở nên ồn ào, cũng thật sự không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Anh ấn cô ở trên tường, hai tay rắn chắc chống ở hai bên người của cô, mà khuôn mặt anh tuấn lại sít lại gần trong nháy mắt, môi của anh gần như lập tức hôn lên môi cô, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thiếu chút nữa nhịn không được thét chói tai...
"Phó Tĩnh Tri.....Anhmuốn hôn em, đã muốn rất lâu rồi!"
Anh cong môi cười, cười đến mức vui vẻ cảnh xuân tràn trề, Tĩnh Tri ngây người chớp mắt, anh lại thật sự hôn xuống, môi vừa dán lên môi của cô, giống như là lửa cháy lan ra đồng cỏ, không kiêng dè gì mà cháy lên...
Tĩnh Tri ngây ngẩn cả người, cô chỉ cảm giác đầu óc mình ầm ầm một tiếng nổ tung, mà ngay sau đó, trước mắt lại xuất hiện từng mảnh ánh sáng trắng, cô thậm chí quên đẩy anh ra, phản kháng lại anh, hay là hung hăng cắn một cài ở trên môi anh, cô chỉ trợn mắt há mồm nhìn, giống như là đang choáng váng, thậm chí bởi vì cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc mở ra, vừa vặn để đầu lưỡi anh tiến vào dễ dàng...
Mùi vị của cô còn muốn tuyệt vời hơn cả trong tưởng tượng, anh vốn chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại, nào ngờ vừa chạm vào cô, giống như là dính vào thuốc phiện, không thể nào từ bỏ...
Đầu lưỡi của anh đảo qua lại giữa răng và môi của cô, hô hấp của cô dần dần nặng nhọc, anh liền cảm thấy kiêu ngạo nói không nên lời, ai nói đàn ông mạnh hơn phụ nữ? Trên đời này không biết bao nhiêu người đàn ông nguyện ý dốc hết mọi thứ, chỉ vì chiếm được tiếng ngâm trầm thấp nũng nịu của người phụ nữ mà mình yêu mến...