"Trương Dương, cám ơn anh đưa em về." Tĩnh Tri thấy anh hơi mất mát, trong lòng cũng cảm giác thật xin lỗi, nhưng vẫn thoải mái mở miệng trước.
"Tĩnh Tĩnh, em ... Nếu như em định suy xét tìm bạn trai, có thể ưu tiên lựa chọn anh hay không?" Trương Dương suy nghĩ một mạch, anh không thích ép người khác, cũng sẽ không dây dưa không ngớt, nhưng mà, tìm được một đối tượng kết hôn thích hợp, thật vô cùng không dễ dàng, anh vẫn muốn cố gắng tranh thủ một lần.
Tĩnh Tri cảm giác hơi khó xử, cô khẽ cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên do dự, nếu lại cứng rắn cự tuyệt, về sau gặp mặt ở trong công ty, chẳng phải là quá xấu hổ?
Dù sao cô sẽ không có ý định xúc động yêu đương lần nữa, nên đồng ý là được rồi.
"Được, em sẽ suy nghĩ, em phải đi về, Trương Dương anh cũng nhanh đi về đi, trên đường lái xe cẩn thận."
Tĩnh Tri ngẩng đầu lên, thoáng nở nụ cười sáng lạn.
Trương Dương nghe cô nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tối tăm trong mắt anh hình như tản đi một chút, hơi mang theo một chút dịu dàng: "Anh nhìn em lên lầu."
Tĩnh Tri hơi không được tự nhiên, cô đã từ chối anh, sao anh còn phải ra vẻ tình cảm diu dàng chân thành? Huống chi, bọn họ lui tới cũng không sâu, vẫn chưa tới mức này đi, nhưng lại không muốn nói tiếp không dứt với anh như vậy.
"Vậy cũng được, bái bai."
Tĩnh Tri nói xong, xoay người liền đi tới chung cư, cô mới vừa cúi đầu đi, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cô dừng bước lại, nhưng lại không kịp dừng cơ thể, liền thẳng tắp đụng vào. . . . . .
"Ưm . . ." Tĩnh Tri chỉ có cảm giác mình mắt nổ đom đóm, xương sống mũi cũng coi như sắp gãy, cô lập tức che kín lỗ mũi, cảm giác đau xót sâu sắc làm cho nước mắt cô chảy rào rào xuống phía dưới, dừng cũng không dừng được. . . . .
"Em đi bộ cũng không nhìn đường sao?" Mạnh Thiệu Đình đưa tay kéo cô qua, mặt anh đen lại như là sắp đổ mưa, Trương Dương sớm đuổi theo, hơi lo lắng nhìn Tĩnh Tri: "Tĩnh Tĩnh. . . ."
Mạnh Thiệu Đình nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên thản nhiên liếc nhìn Trương Dương, trực tiếp kéo Tĩnh Tri từ trước mặt Trương Dương đi.
"Làm gì vậy chứ Mạnh Thiệu Đình! Anh buông tay cho tôi!" Tĩnh Tri vừa tức vừa đau, liều mạng một phen đẩy anh ra, bịt mũi khó chịu ngột ngạt quát: "Đang yên lành anh chạy ra làm gì?"
"Rõ ràng là anh đột nhiên xuất hiện, mới làm hại Tĩnh Tĩnh đụng vào trên người anh, cái người này sao anh không nói lý lẽ như vậy?"
Trương Dương vừa thấy phản ứng của Tĩnh Tri, lập tức kéo Tĩnh Tri đến phía sau mình, có chút tức giận chỉ trích Mạnh Thiệu Đình.
Mạnh Thiệu Đình nghe xong lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi, lại thấy Tĩnh Tri che mặt núp ở sau lưng Trương Dương, lại càng giận dễ sợ, một tay anh đẩy Trương Dương ra, trực tiếp nắm chặt Tĩnh Tri, thấy cô liều mạng giãy dụa chui qua muốn thoát khỏi anh, không khỏi đưa tay chỉ vào trên trán cô, hung hăng chỉ mấy cái, óan hận mắng;"Em có thể chịu nổi nữa à? Người gì không đứng đắn vậy mà em cũng lôi kéo mơ hồ nói chuyện, theo anh về!"
"Anh buông tôi ra Mạnh Thiệu Đình!" Tĩnh Tri tức giận lông mày dựng đứng, cô liều mạng véo cánh tay của anh, lại nhấc chân đá bắp chân của anh, vẻ mặt Mạnh Thiệu Đình càng ngày càng khó coi, thậm chí đen mặt lại rồi, gần như là cắn răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: "Em – lại – thử - cử - động – lộn – xộn - nữa - xem!"
Tĩnh Tri ngẩn ra, vừa ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt anh tức giận mờ mịt, ngược lại cô trở nên càng phản kháng kịch liệt, thậm chí dưới sự nóng vội vừa cúi đầu bèn cắn trên cổ tay anh!
"Ưm!" Mạnh Thiệu Đình bị đau lập tức buông lỏng Tĩnh Tri ra, cúi đầu xem xét, trên cổ tay đã có hai hàng dấu răng ngay ngắn chỉnh tề!
"Em ——"
"Tôi như thế nào? Cái người điên này!" Đôi mắt to của Tĩnh Tri trợn tròn, lại tránh anh ra hai bước, vẻ mặt phòng bị nhìn lại anh: "Anh đừng tới đây, anh tới nữa, tôi lại cắn anh!"
Mạnh Thiệu Đình vốn còn đang giận, nghe được những lời này của cô ngược lại cười nhẹ một tiếng, anh không thèm để ý chút nào tới gần một bước, đưa một cổ tay khác của mình tới, nhướng mày lên, khiêu khích nói: "Em cắn đi, cắn đi!" (ôi sao giống dụ dỗ quá đi, thèm xí quách nha)
"Anh —— anh không biết xấu hổ!" Tĩnh Tri tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người cũng bắt đầu run lên!
"Tĩnh Tĩnh, em không sao chứ? Người kia là ai? Em có biết không?" Trương Dương bị đẩy sang một bên chợt đi tới cầm điện thoại di động nói, anh vừa nói, còn vừa không quên hung hăng trừng mắt Mạnh Thiệu Đình, lại che Tĩnh Tri ở sau lưng.
Mạnh Thiệu Đình cũng không thèm nhìn tới Trương Dương như cũ, ánh mắt của anh bám riết chặt chẽ ở trên người Tĩnh Tri, thấy bộ dạng cô gái nhỏ kia tức không chịu được, thì trong lòng anh đã cảm thấy thoải mái.
"Tĩnh Tĩnh, em lại không ngoan ngoãn trở về với anh, thì anh đi tìm Bánh Bao nhỏ đó."
Hai cánh tay của Mạnh Thiệu Đình nhàn nhã khoanh lại, cằm khẽ nâng lên bên môi liền thoáng hiện ra một nụ cười hả hê.
Tĩnh Tri vừa nghe ba chữ Bánh Bao nhỏ, vẻ mặt liền trắng bệch ngay, cô gắt gao cắn môi, một mặt Mạnh Thiệu Đình thấy vẻ mặt cam chịu của cô, cô đã cảm thấy sự tức giận ở trong lồng ngực mình va chạm qua lại.
Nhưng mà, chuyện Bánh Bao nhỏ là bí mật của cô, nếu như bị người đàn ông chết tiệt này vạch trần ra, công việc của cô sẽ bị nhỡ!
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri gần như là dùng một loại ánh mắt ăn thịt người gắt gao trợn mắt nhìn Mạnh Thiệu Đình một cái, mới đi ra từ sau lưng Trương Dương, cô cúi đầu, đi thật nhanh, lúc đi qua bên cạnh Mạnh Thiệu Đình, gần như là đã sử dụng hơi sức cả người, một chân dậm lên mu bàn chân của Mạnh Thiệu Đình!
Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ, thấy cô nổi giận đùng đùng chỉ lo đi về phía trước, bên môi anh dần dần dâng lên nụ cười, cũng xoay người theo Tĩnh Tri đi tới chung cư.
Trương Dương sững sờ đứng ở nơi đó, anh muốn đi qua, nhưng không biết nên nói cái gì, nên lấy thân phận gì đi qua, nghe ý Tĩnh Tĩnh nói chuyện, chắc là biết người này, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?
Mắt Mạnh Thiệu Đình thấy Tĩnh Tri xông vào trong thang máy, mà cửa thang máy thì sắp khép lại ở trước mắt mình, anh bước nhanh một bước, đưa tay ngăn lại, cũng vào thang máy.