Khi tạnh mưa trời đã xế chiều, lúc này trong phòng ánh sáng đã hơi mờ tối. Tuy cửa sổ được mở ra, nhưng chỉ có mùi thanh mát thấm đẫm hơi nước của bầu không khí sau cơn mưa ùa vào. Thỉnh thoảng có làn gió thổi qua, những giọt nước mưa lành lạnh trên những chiếc lá lại rơi vào trên cổ hoặc trên mu bàn tay để trần. Cái lạnh dần thấm vào khiến người ta không khỏi rùng mình một cái, cơn mưa thu bất chợt lại càng làm tăng vẻ buồn bã đìu hiu của cảnh sắc mùa thu thêm mấy phần. Tĩnh tri ngắm nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, sắc mặt của hắn lúc này đã không còn rõ lắm, có cảm giác tựa như cả người hắn đã ẩn sâu vào trong đêm tối, mang theo vẻ âm trầm kỳ lạ khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Nói không sợ hãi, dĩ nhiên là giả dối, từ khi Mạnh Thiệu Đình rời đi vào buổi tối ngày hôm ấy, cô dần dần đã suy nghĩ ra rất nhiều điều. Hơn nữa giờ phút này cô cũng đã chấp nhận một sự thật, cô cũng biết rằng, từ nay về sau, trời đất bao la như thế, nhưng cõi đời này cô chỉ có một mình, sẽ chỉ có một mình mà thôi.
Cô không còn núi để dựa vào nữa, cũng không còn bến cảng để tránh trú gió mưa bão bùng nữa, Cho dù phía trước là núi đao biển lửa, cho dù bầu trời cao kia có sập xuống, cô cũng phải cắn răng bước từng bước, từng bước đi về phía trước.
Bởi vì anh không có ở đây, nên cô càng phải kiên cường hơn, cũng bởi vì anh không có ở đây, cô càng không thể ngã xuống được. Cô biết, cô vẫn luôn biết rằng, chỉ có kiên cường đứng thẳng không ngã như vậy, chỉ có tiếp tục dũng cảm, không chịu khuất phục như vậy, chỉ có bằng sức lực với thân thể gầy yếu của mình chống đỡ lại sự hẹp hòi kia của ông trời, cô mới có thể xứng với anh, mới vừa có tư cách sóng vai đứng ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của Mạnh Thiệu Đình anh!
Cô nhìn Mạnh Thiệu Tiệm giờ phút này đang hài lòng đắc chí, ngẫm nghĩ, mình không thể yếu ớt với loại rắn độc này, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác chán ghét không nói ra được, cô chỉ hít sâu một hơi hạ giọng nói: “Tôi có một bí mật muốn nói cho anh biết...”
Nơi đáy mắt cô chợt ánh lên giọt lệ, nhưng cô vẫn cười ha hả: "Mạnh Thiệu Tiệm ơi Mạnh Thiệu Tiệm, , rất nhanh thôi, anh sẽ được biết ngay đây, cõi đời này có một chuyện sẽ khiến anh phải đau khổ, thất vọng đến tuyệt vọng... Không, không phải là cái chết đâu, không phải là chỉ còn hai bàn tay trắng đâu, không phải là sự nghèo khó, cũng không phải là sự cùng đường!"
Cô bước từng bước một, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, đôi mắt to sáng ngời đến bức người. Cô cứ nhìn xoáy thẳng vào hắn như vậy, cười đến sáng rỡ cả khuôn mặt, nhưng vẫn lộ ra đậm đặc sự âm độc tàn nhẫn: "Chuyện này đủ làm cho con người phải tuyệt vọng khi phải sống trong cuộc đời này, dù anh đã từng dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, dù anh đã phải hao tâm tổn phí, cho dù bao nhiêu năm qua anh đã phải trù tính hòng đoạt tất cả mọi thứ vào trong tay mình. Anh cho rằng tất cả đều phải là của anh, anh cho rằng không công bằng khi anh bị người khác chiếm đi những thứ đó, nhưng cuối cùng thì sao chứ, hóa ra, ngay cả tư cách để tranh giành anh cũng không có!"
Cô cười, cười đến độ nước mắt trào ra ngoài, cười đến ngả nghiêng, âm điệu vừa thê lương lại vừa tràn ngập bi thương không nói ra được. Cô cười không biết bao lâu, mãi tới lúc khi vẻ mặt hắn ngây ra như phỗng cô mới dừng lại: "Anh có biết không Mạnh Thiệu Tiệm, anh có biết không, từ trước tới nay anh không hề có tư cách để tranh giành với Thiệu Đình, không, ngay cả với Thiệu Hiên, anh cũng hoàn toàn không có tư cách để tranh giành! Tuyệt đối không có!"
Nói tới đây cô cảm thấy thật sung sướng, lúc này chỉ nóng lòng được nói ngay, nói hết ra toàn bộ bí mật đang đầy trong bụng mình, nhưng cuối cùng cô vẫn còn một chút lý trí, cô phải tạm thời nhẫn nại đèn nén xuống, nhẫn nại đến lúc hắn không còn mộ chút sức lực nào để phản kháng, nhẫn nại đến giây phút hắn chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!
Lúc ấy cô mới có thể sướng sung sướng nhanh chóng nói cho hắn biết, “Mạnh Thiệu Tiệm, anh đâu phải là Đại thiếu gia của một gia đình danh môn thế gia gì chứ? Anh là cái quái gì mà lên mặt bề trên chứ? Anh chỉ là loại con hoang không biết cha mình là ai, từ trước tới nay anh chỉ là một đứa con lộn sòng, hoàn toàn không có tư cách được lộ diện ra bên ngoài!”
Mạnh Thiệu Tiệm cảm thấy hốt hoảng và sợ hãi đến không nói ra được, từ đáy lòng tựa như có cái gì đó chợt lóe lên. Hắn muốn nắm giữ lại, thế nhưng lại không sao nào không thể bắt được. Sự kinh hãi này lan tràn ở trong lòng hắn mà không thể nói được thành lời. Buổi nói chuyện này của cô, hắn thấy quen thuộc khác thường... Đúng vậy, thời gian cha hắn bị bệnh nặng, hắn đã từng hỏi ông về điều này, ông cũng nói như thế, chỉ có điều, lúc ấy cha hắn chỉ mới nói được một nửa đã phát bệnh phải đưa đi cấp cứu, rốt cuộc hắn cũng không thể biết được điều mà ông muốn nói là cái gì! Tại sao bọn họ đều nói hắn không có tư cách? Cha nói như vậy, mẹ cũng nói như vậy, hiện giờ Phó Tĩnh Tri cũng nói như vậy!
Bọn họ đều biết bí mật gì về hắn đây? Rốt cuộc điều bí mật mà bọn họ biết kia là gì? Tại sao hình như toàn bộ thế giới này ai cũng biết, nhưng duy nhất lại chỉ có một mình hắn không hề hay biết?
"Tại sao Mạnh lão tiên sinh và Mạnh phu nhân đều không thích gặp anh, tại sao rõ ràng anh là con trưởng mà lại không được thừa kế gia nghiệp nhà mình? Sao vậy nhỉ? Điều bí mật này anh có cảm thấy hứng thú không?"
Tĩnh Tri nhếch môi cười lên một tiếng, tiếng cười lạnh lùng miệt thị và giễu cợt. Cô đã phải chờ đợi cơ hội này từ lâu lắm rồi. Rất nhanh thôi, cơ hội sắp đến rồi, cô muốn nói rõ ràng cho hắn biết, muốn cho hắn biết rằng, chẳng qua hắn chỉ là đồ con hoang không thể lộ diện ra bên ngoài. Đúng vậy, hắn chính là một đứa con con hoang đến ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết! Cho tới bây giờ hắn hoàn toàn không hề có một chút tư cách nào để tranh giành với Thiệu Đình! Ngay cả thân phận và địa vị của hắn, hắn cũng hoàn toàn không bằng Thiệu Hiên!
"Anh đã vất vả tranh đấu nhiều năm như vậy, anh một mực cho rằng, cõi đời này mọi người đối xử với anh không công bằng, anh cố chấp cho rằng mình là một người con ưu tú nhưng lại không được cha mẹ coi trọng. Anh nhận định một cách cực đoan rằng người khác đã đoạt những thứ lẽ ra anh vốn được hưởng, những thứ đó chính ra vốn thuộc về anh, người con trưởng trong gia đình. Nhưng anh không biết rằng, cõi đời này người không có tư cách nhất lại chính là anh!"
Tĩnh Tri xoay người lại, nhìn tỉ mỉ vẻ mặt của hắn ở dưới ánh đèn. Thần sắc của hắn lúc này ngập tràn nỗi bàng hoàng sợ hãi không sao tả nổi. Đôi con ngươi âm độc phảng phất sự mờ mịt, lộ rõ sự thất vọng dày đặc. Hắn giống như một con chó rơi xuống nước, cả người cũng đang phát run lên. Tĩnh Tri nhìn hắn, nhưng không có một chút thương cảm, nụ cười của cô càng phát ra rực rỡ và sáng chói: “Anh hãy nghe cho kỹ đây...
“Bởi vì, anh - là- đồ - con - hoang, bởi vì anh là con người, đến ngay cả cha ruột của mình là người nào cũng không ai biết được. Bởi vì anh chính là đứa con được hoài thai từ một chuyện xấu xa không thể đưa công khai ra bên ngoài, bởi vì anh - Mạnh Thiệu Tiệm, trong người của anh hoàn toàn không hề có dòng máu của nhà họ Mạnh chảy qua... Anh cho rằng mọi thứ kia phải là của anh, anh cho rằng những thứ đáng lẽ thuộc về anh thì đã bị người khác cướp đi... Thật ra thì, từ trước đến giờ, anh đâu có đủ tư cách để được nắm giữ những thứ ấy kia chứ!"
"Rốt cuộc cô đang nói cái gì vậy? Cô đã biết cái gì? Phó Tĩnh Tri, cô hãy nói rõ ràng ra đi! Cái gì mà gọi là không có tư cách? Tại sao tôi lại không có tư cách? Tôi là con trưởng của nhà họ Mạnh, tôi không có tư cách, vậy ai mới là người có thể có tư cách đây?"
"Không... Phó Tĩnh Tri, cô nói bậy, cô nói bậy!" Mùi vị này thật sự là quá khổ sở, quá khó chịu, hắn bị ép gần như sắp phát điên lên rồi !
Thì ra là như vậy, thì ra thân thế của hắn lại không thể chịu nổi như vậy, bẩn thỉu đến như vậy, xấu xa đến như vậy, thậm chí hắn còn không phải là sản phẩm hạnh phúc kết tinh từ tình yêu của một đôi tình nhân tình đầu ý hợp, thậm chí hắn chỉ là một gánh nặng không được chúc phúc! Mạnh Thiệu Tiệm dần dần bật cười, hắn đưa tay che kín đôi tròng mắt, không muốn để cho cô nhìn thấy nước mắt của mình...
Thì ra là như vậy, thì ra thân thế của hắn lại không thể được công khai ra ngoài, tranh giành cả đời, đến cùng, rốt cuộc sự tranh đấu kia của hắn được coi là cái gì chứ?