Anh hùng không để ý thua thiệt trước mắt, huống chi, cô cũng nên suy tính cho con của mình.
Nhưng, cô nào ngờ anh lại đột nhiên trở mặt, cứ thế bỏ mặc cô trơ trọi ở nơi này, không thèm quay trở lại.
Nếu như là Thiệu Hiên, nhất định sẽ không như vậy, nực cười thay, một Mạnh Thiệu Đình luôn miệng nói sẽ đối xử tốt với cô, vừa quay đầu đã không chịu nổi một kích, thật đáng buồn.
Tĩnh Tri cúi đầu, chợt thấy chán nản, trăng đã lấp ló đỉnh đầu, dần dần bước vào đêm.
Trên cầu gió mát, nhưng Tĩnh Tri không dám ở lại, cô xoay người đi xuống, cùng lúc này phía đối diện có một người đang đi tới.
Tĩnh Tri cũng không ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm nhìn thềm đá dưới chân, lúc hai người họ đi lướt qua nhau, chợt nghe người kia khẽ gọi: "Tĩnh Tri? Em có phải là Phó Tĩnh Tri không?".
Tĩnh Tri nghe thấy thế liền quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng cách mình hai ba bậc thang, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn thăm dò.
"Tĩnh Tri, thật sự là em! Anh thật không ngờ còn có thể gặp được em!".
"Anh là —— là... An, An Gia Hòa?" Tĩnh Tri kinh ngạc, người nọ lập tức bước đến gần, lúc này cô mới nhận ra rõ ràng, người đàn ông đang đứng trước mặt mình chính là An Gia Hòa, người mà đã hơn năm năm chưa từng gặp qua lấy một lần!
Lúc đầu là do nhà cô đột nhiên xảy ra biến cố, tất cả tài sản lập tức liền bị mẹ cả bán đổ bán tháo, mà khi ấy cô bề bộn nhiều việc.. tính kế sinh nhai, mỗi ngày sống trong dằn vặt giãy giụa, hoàn toàn không có thời gian để nhớ đến người bạn An Gia Hòa này!
Không ngờ mấy năm sau lại tha hương ngộ cố tri.
"Tĩnh Tri, sao em lại ở đây? Nhiều năm không gặp, em sống có tốt không? Sao đột nhiên lại bán nhà, không để lại chút tin tức gì, anh đi tìm em rất lâu nhưng lại chỉ biết em đã dọn nhà đi chỗ khác, anh cũng thử hỏi thăm địa chỉ mới của em nhưng chẳng có ai biết cả!".
An Gia Hòa vô cùng kích động, anh nắm tay Tĩnh Tri nói không ngừng, còn cô thì ánh mắt lại dần dần trở nên mơ hồ.
An Gia Hòa vẫn giống như trước kia, diện mạo dường như chẳng khác mấy, ngay cả giọng điệu, cách nói chuyện cũng không thay đổi, trong nháy mắt, Tĩnh Tri cảm giác như mình vừa trở lại khoảng thời gian chưa ly hôn. Cô và An Gia Hòa ngồi trong cửa hàng, hai người họ vừa pha trà, nghe nhạc, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm, bây giờ chợt nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp đó, lại cảm thấy chúng xa đến nỗi không thể nào với tới.
Khi đó không cảm nhận được đấy là hạnh phúc, thế nhưng bây giờ, sau khi trải qua một đoạn bể dâu lại cảm thấy lưu luyến không thôi.
"Ừm, nhà em xảy ra chút chuyện, lúc đi cũng vội vàng nên không kịp báo cho anh biết. Gia Hòa, anh bây giờ thế nào? Sống tốt chứ? Kết hôn chưa?".
Tĩnh Tri ngừng suy nghĩ miên man, cô mỉm cười nhìn An Gia Hòa, nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ mình, chợt thấy thật hạnh phúc.
"Anh rất khỏe, Tĩnh Tri, rất xin lỗi!"
Trên mặt An Gia Hòa dần dần hiện lên vẻ tiếc nuối, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô: "Anh rất xin lỗi, Tĩnh Tri, trong lúc em gặp khó khăn nhất, một người bạn như anh lại không thể giúp đỡ được gì!".
Trong nháy mắt, mắt Tĩnh Tri liền ướt sũng, cô cũng nhẹ nhàng ôm lấy người đối diện, đáp: "Không, Gia Hòa, trong lòng anh vẫn còn nhớ tới người bạn này, em đã thấy rất cảm kích rồi!".
"Không, Tĩnh Tri, em hãy nghe anh nói hết đã!"
An Gia Hòa buông cô ra, cúi đầu, nhìn thấy cái bụng đã nhô ra của cô, đáy mắt lập tức đau đớn không thôi. Anh cắn chặt răng, cố gắng mấy lần, nhưng không thể nào nói thành lời. Anh cảm thấy thật áy náy vì những lỗi lầm của mình, có lẽ cả đời này cũng không thể nào buông bỏ được.
Mà cô lại không biết gì cả, thậm chí còn không biết, anh đã làm ra chuyện ác độc cỡ nào với mình.
"Sao vậy?", Tĩnh Tri nhạy cảm nhận ra sự khác thường của người đối diện, không nhịn được lên tiếng hỏi.
An Gia Hòa trầm ngâm giây lát, bất chợt ngẩng đầu lên, nói: "Tĩnh Tri, anh đã từng nói thích em, nhưng lại không đợi được em, anh kết hôn rồi!".
Tĩnh Tri nghe anh nói vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ cười nói: "Gia Hòa, anh thật là, làm em sợ chết khiếp, em nên chúc phúc anh mới phải chứ!".
Cô cười cười nói, ánh mắt vẫn trong suốt sạch sẽ như trước đây, thời gian quả nhiên thật ưu ái người con gái này, gương mặt chẳng những không thay đổi tí nào, mà lại càng thêm ưu nhã thanh tú. Mỗi khi cười rộ lên vẫn rất đẹp, không hề bị pha lẫn tạp chất, vẫn là một Phó Tĩnh Tri của những năm tháng đó, một Phó Tĩnh Tri tài hoa, tinh tường cả thi thơ lẫn nhạc họa!
An Gia Hòa bị nụ cười này của cô lay động, liền cười theo, áy náy trong lòng cũng tiêu tán đi ít nhiều, cô không biết, chưa chắc đã không phải là hạnh phúc, những chuyện bẩn thỉu kia, có lẽ cô không nên biết thì tốt hơn.
Anh muốn nhìn thấy cô cười như thế, chỉ cần đứng ở phía xa nhìn cô như vậy là đủ rồi.
"Gia Hòa, chúc anh hạnh phúc, nếu như cho đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn, em nhất định sẽ rất áy náy.. An Gia Hòa, anh nhất định phải hạnh phúc đấy!".
"Anh biết rồi!". Hốc mắt anh bỗng nhiên nóng bừng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân cũng run lên khe khẽ.
"Ừm, em cũng tin rằng, một người đàn ông tốt như anh, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc!".
Lời này của cô khiến cho anh thấy thật xấu hổ, bèn rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
"Tĩnh Tri, nếu như anh đã từng phạm phải sai lầm, em có tha thứ cho anh không?"
Nụ cười trên mặt Tĩnh Tri chợt khựng lại, cô chậm rãi nghiêng người, ngước nhìn lên vầng trăng sáng rỡ trên bầu trời: "Anh cũng nói là đã từng, vậy thì em tội gì còn phải so đo chứ. Gia Hòa, không phải chúng ta là bạn bè sao?"
"Đúng vậy, chúng ta là bạn bè, Tĩnh Tri, anh hi vọng cả đời này đều là bạn của em!".
"Em cũng hi vọng như vậy!", Tĩnh Tri cười tươi đáp, An Gia Hòa nhìn vào gương mặt rạng rỡ kia, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Năm ấy vì không còn lối thoát nào khác, vạn bất đắc dĩ anh mới làm thế. Trong thâm tâm cũng biết cô sẽ không hận mình. Nhưng bản thân vẫn tự hành hạ mình ròng rã suốt năm năm, không ngừng đi đến những nơi cô từng nói thích đến nhất, không một ngày nào không cảm thấy tội lỗi, như thế thật sự cũng đủ rồi.
Anh thật lòng thích cô, cho đến tận bây giờ vẫn vậy, nhưng anh biết, bản thân mình vĩnh viễn không bao giờ xứng với người con gái này.
Giây phút tự tay mình đưa ra bức vẽ lõa thể của cô, linh hồn của anh đã sớm vẩn đục, không còn xứng với cô nữa.
Là anh nợ cô, vì thế anh sẽ dành cả cuộc này trả cho cô những gì đã thiếu.
Anh chưa từng yêu đương với ai, sao có thể kết hôn được đây?
Nói như thế chẳng qua chỉ muốn cô an tâm mà thôi.
Anh biết, chỉ có nói vậy, cô mới có thể an lòng. Từ trước tới nay cô vẫn luôn là người thiện lương như thế, cho dù cô có làm cái gì, mặc kệ ở trong mắt người đời cô như thế nào, thì trong lòng anh, cô mãi mãi đều là người con gái tốt bụng.
**********************************
"Tôi biết rồi, sẽ lập tức về ngay!"
Mạnh Thiệu Đình cúp điện thoại, thần sắc trên mặt càng thêm khó coi, nhìn thẳng vào màn đêm sắp phủ xuống phía trước.
"Tôi tự lái xe trở về thành phố A, anh quay lại tìm Phó Tĩnh Tri, thu xếp ổn thỏa cho cô ấy, lúc về tôi sẽ phái người tới đón!".
Anh bất chợt lên tiếng phân phó, sau đó cho xe dừng ở ven đường.
Anh thân là đàn ông, vứt phụ nữ ở ngang đường như thế cũng chẳng yên tâm, chỉ sợ bất đắc dĩ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa anh cũng biết, trên người cô không có tiền không có điện thoại, thị trấn kia lại khá xa, không có cách nào để nghỉ chân cả, hiện tại trời cũng chưa tối lắm, có lẽ sẽ dễ tìm thấy cô hơn.
Cha của anh bệnh nặng, việc này xảy ra quá bất ngờ, trong lòng vốn cũng không tin tưởng lắm, chẳng phải ngày mai tổ chức hôn lễ rồi sao, đột nhiên lại trở bệnh nặng là thế nào? Nhất định là cố ý gọi anh về, không muốn anh chạy trốn đây mà. Vì thế anh liền gọi cho An Thành, nào ngờ lại nghe được tin chiều nay cha anh vừa được đưa vào phòng cấp cứu.
Thấy thế, bản thân cũng không thể không thèm quan tâm, giữa bọn họ vốn cũng chẳng có thâm thù đại hận gì, những mâu thuẫn cãi vã trước kia cũng chỉ vì Phó Tĩnh Tri. Mà hiện tại, anh và cô lại đang chiến tranh với nhau, hết thảy cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Phận làm con lúc cha mẹ bị bệnh còn thờ ơ, bàng quan như không thì cũng chẳng bằng cầm thú, nên mặc dù không muốn bỏ cô lại, nhưng không thể nào trì hoãn thêm được nữa.
Tài xế lập tức xuống xe, Mạnh Thiệu Đình ngồi vào ghế lái, tay đặt trên vô lăng, gương mặt anh tuấn dần dần trở nên kiên định.
Rất xin lỗi, anh thật sự không muốn cùng cô chơi trò chơi nhàm chán này nữa, thật sự là không thú vị chút nào.
***********
Không thể không nói đây chính là hôn lễ lớn nhất ở thành phố A trong mấy năm qua.
Thẩm Mạn Quân ngồi trong phòng nghỉ dành cho cô dâu, gương mặt vẫn đỏ ửng mãi không thôi, cô ta nhìn mình trong gương, cũng tự cảm thấy bản thân hôm nay đẹp hơn thường ngày rất nhiều.
Chẳng trách người ta nói người phụ nữ xinh đẹp nhất là khi khoác trên mình chiếc áo cô dâu. Sự xinh đẹp này không chỉ từ vẻ ngoài mà niềm hạnh phúc lộ ra từ sâu trong xương tủy, khiến cho cả người cô dâu như được dát lên một tầng ánh sáng óng ánh rực rỡ, chói mắt vô cùng.
Đây là giấc mộng này đã tồn tại trong lòng cô ta nhiều năm, cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Thiệu Đình đang ở bên dưới, chẳng mấy chốc sẽ đi lên dẫn cô ta xuống, nghi lễ sắp sửa bắt đầu.
Tối hôm qua lúc nhìn thấy Thiệu Đình, cô ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Bởi vì bản thân cô ta đã sớm biết được, anh và Phó Tĩnh Tri đã cùng nhau đi đến một nơi nào đó. Mặc dù chẳng mấy chốc là đến ngày cưới, nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng, bất an.
Anh đã có thể vứt bỏ cô ta một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí Thẩm Mạn Quân còn chuẩn bị trước tư tưởng là sẽ bị anh cho leo cây lần nữa.
Nhưng không ngờ, tối hôm qua anh lại đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn dịu dàng nói chuyện với cô ta một lúc lâu, không những thế còn đưa ra vài nhận xét nhỏ về lễ phục và đồ trang sức cho buổi lễ sắp tới. Mạn Quân mừng đến phát điên, điều này chẳng phải đại diện cho việc anh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao?
Tối hôm qua, cả đêm nằm thao thức, đến khi trời vừa sáng cô ta liền vội vàng rời giường, thậm chí còn như nổi cơn điên chạy tới nhà họ Mạnh. Thời điểm nhìn thấy anh ở đó, trái tim của cô ta mới xem như yên ổn được một chút, càng vui hơn nữa là anh thậm chí còn lôi cô ta lên trên giường với mình. . . . . .
Mạn Quân nhẹ nhàng che mặt, khóe môi khẽ vểnh lên, kể từ khi anh ở cạnh Phó Tĩnh Tri tới nay, chưa từng chạm vào cô ta lấy một lần, ngay cả bóng dáng của anh cũng không thấy tăm hơi chứ đừng nói gì đến hành động thân mật, quả thực là hy vọng xa vời!
Giấy phút anh ôm chặt cô ta vào lòng, Mạn Quân liền cảm thấy tất cả mọi uất ức của mình đều tan thành mây khói, toàn bộ oán hận chất chứa dưới đáy lòng, biến mất không còn tăm hơi, dường như ngay lập tức đã tha bổng cho người đàn ông này.
Chỉ cần anh chịu chạm vào mình, chịu cưới mình, thì cô ta đã hoàn toàn thỏa mãn, bản thân cũng sẽ dốc hết toàn bộ tâm can ra cho anh mà không hề oán trách nửa phần!
Trong chốc lát, Mạn Quân không ngừng nghĩ đến những lời anh đã nói với mình, không những thế còn vừa ôm vừa hôn cô ta, rồi gọi từng tiếng Mạn Quân, Mạn Quân. . . .
Anh muốn cô ta, thậm chí không hề e dè mà buông thả vào trong cơ thể của cô ta, khoảnh khắc đó hạnh phúc không bút nào tả xiết.
Cô ta thấy mình thật may mắn, vì đã kiên định cố chấp chờ anh, đợi anh hồi tâm chuyển ý. Nếu như cô ta thật sự buông tay làm sao còn có thể tận hưởng được cảm giác hạnh phúc vô bờ khi anh quay đầu này? Sao có thể đạt được ước muốn bấy lâu nay?
Hai gò má Mạn Quân nóng bừng lên, cảnh tưởng trong phòng vào lúc sáng sớm kia cứ tua đi tua lại trong đầu không ngừng, toàn thân như phát sốt, đứng ngồi không yên.
Bất chợt tiếng gõ cửa “cốc cốc “ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Mạn Quân, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, hai má hồng thấu, ánh mắt sáng rực nhìn ra cửa, tim cũng đập liên hồi. Anh tới rồi, anh đã tới đón mình, hôn lễ của bọn họ sắp bắt đầu, chỉ một lát nữa thôi, cô ta sẽ trở thành vợ của anh, có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh, chiếm lấy người đàn ông này làm của riêng!