Mê đắm nhưng cũng thật mệt mỏi, tấm thảm phía dưới người của cô châm vào lớp da thịt để trần hơi làm cô thấy hơi ngưa ngứa, nhưng động tác của anh vẫn rất mạnh mẽ, mồ hôi trên trán rơi xuống đọng lại trên cổ của cô. Nhưng lúc này cô cũng gần như đã mất đi toàn bộ tỉnh táo và lý trí, chỉ có thể ngây ngốc nhắm mắt lại, cánh tay quấn ở trên cổ anh, bên tai tràn ngập tiếng thở dốc và rên rỉ của anh, cô hơi hé mắt ra, lim dim mắt, nhìn theo từ đỉnh đầu của anh ra bên ngoài. Chiếc rèm cửa sổ che đi mất một nửa thứ ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên vào trong phòng. Lúc này bão tuyết đã tạm ngừng lại, vạn vật trở nên vô cùng tĩnh lặng, tốt đẹp...
Anh chợt nắm lấy bàn tay cô, mười ngón tay giao nhau đè lên trên thảm ở hai bên thân thể cô, anh cúi đầu xuống đặt một nụ hôn sâu lên môi của cô, trong giây phút sắp lên đỉnh, anh thì thầm từng tiếng ở bên tai cô: "Tĩnh nhi, anh yêu em... Anh yêu em..."
Ngón tay của cô giống như sợi dây leo của cây tử đằng, bám vào anh thật chặt, trong giây phút điên cuồng sau cùng, đột nhiên cô khẽ rên lên một tiếng, hai chân xiết chặt lại cuốn lấy vòng eo bền chắc có lực của anh. Phản ứng này của cô, như muốn cả hai cùng nhau hưởng thụ cảm giác giây phút lên đỉnh. Bàn tay anh ôm trọn bàn tay nho nhỏ của cô, khẽ kêu lên một tiếng, cặp môi hôn cô loạn xạ, cả người anh toàn mồ hôi nằm đè lên thân hình nhỏ nhắn của cô, lại nghe thấy giọng du dương triền miên của cô: "Thiệu Đình... Em cũng yêu anh..."
Anh chỉ cảm thấy thỏa mãn không nói ra được, giống như cả trái tim đều bị cô hòa tan, không nhịn được lắc đầu mà thở dài : "Tĩnh nhi... Anh thật sự không biết làm thế nào với em nữa, cô gái nhỏ này, em còn muốn anh bị em mê hoặc đến như thế nào nữa đây?"
Ngón tay của anh vẫn quấn lấy ngón tay cô, anh đã sớm ôm cô vào lòng vẻ đầy quan tâm, để cho cô nằm trên lồng ngực của mình nghỉ ngơi, cô mệt đến nỗi không nói nên lời, đến mắt cũng lười mở ra, chỉ hơi nhắm mắt, mặc anh nắm ngón tay của mình vuốt vuốt, hừ một tiếng coi như là trả lời. . . . . .
Anh không nhịn được cười cô: "Mệt muốn chết rồi?"
Nhịp tim cô tăng vọt, gương mặt để trước ngực anh khẽ cọ mấy cái, khẽ giọng nói vừa trầm khàn cũng có nét ngây thơ: "Mệt chết đi được... Đều tại anh. . ."
"Đúng đúng, đều tại anh... Đều do hành động của anh, em giống như là khúc gỗ vậy, em còn mệt hơn?" Anh miết nhẹ lên mặt của cô, đưa khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cho cô: "Anh ôm em đi tắm nhé? Cả người toàn mồ hôi, sợ em cảm lạnh...”
"Ừm..." Cô kéo dài âm thanh, lười biếng mặc anh ôm, không hề muốn cử động.
Anh buông cô ra trước, tùy tiện khoác quần áo lên, lại dùng thảm bọc cô lại, trực tiếp mang đến phòng tắm.
Lần này cô thật sự rất mệt, nằm ở trong bồn tắm cũng không mở mắt, mặc anh tắm rửa gội đầu cho cô, tuy anh cũng mệt mỏi, nhưng lại càng vui khi chăm sóc cô, cẩn thận gội đầu cho cô, lại thoa sữa tắm khắp toàn thân cô, sau đó dùng vòi hoa sen xả sạch cả người cô, lúc này mới dùng khăn lông mềm mại lau khô người cô, bọc trong áo choàng tắm ôm trở về phòng ngủ, trên đường đi, anh còn cúi đầu hôn cô, trong miệng nói đầy vẻ trêu ghẹo: "Tắm xong thật là thơm. . . . . ."
Cô sợ anh lại tới, sợ hãi mở mắt ra trừng anh: "Em mệt rồi, lại buồn ngủ nữa."
Anh cười ha ha, dáng vẻ cô trợn tròn mắt sợ hãi thật sự khiến anh có cảm giác thành công; "Cô bé ngốc, em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi chứ, anh cũng không phải là sắt đá. . . . . . Huống chi, mới vừa rồi chúng ta nhiều lần như vậy. . . . . ."
"Mạnh Thiệu Đình. . . . . ." Cô quay mặt nhào vào trong ngực anh, dùng sức bấu anh, anh cuống cuồng xin tha thứ, cô mới bỏ qua, còn chưa hả giận lại trợn mắt nhìn anh một cái: "Anh đi phòng khác đi!"
"Anh không đi!" Mạnh Thiệu Đình đặt cô lên trên giường, thấy cô kéo chăn muốn chui vào, vội vàng ngăn cô lại: "Đợi lát nữa, chờ anh sấy tóc cho em đã."
Cô ngoan ngoãn khoác áo tắm ngồi, nhìn anh cầm máy sấy tới đứng ở trước mặt của cô, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Máy sấy kêu ong ong, bọn họ cũng không nói chuyện, một lát sau, cô cảm giác động tác của anh chợt dừng lại, không nhịn được kinh ngạc nhìn anh, lại thấy anh nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên đỉnh đầu cô, đáy mắt hình như hổ thẹn, vừa tựa như có nỗi đau lòng dày đặc...
Cô lập tức biết, trong tim hơi dâng lên chua xót, nhớ tới những chuyện bọn họ đã từng trải qua, cô cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ hãi, nhẹ nhàng ôm anh, dịu dàng an ủi: "Không sao, mặc dù tóc không dài ra, nhưng cũng may không thấy được, chỉ có một chỗ rất nhỏ. . . . . ."
"Tĩnh Tri. . . . . ." Anh chợt ôm chặt lấy cô, giọng nói hơi run rẩy: "Có phải em rất hận anh hay không? Khi đó, có phải em hận chết anh hay không, hận chết tên khốn kiếp là anh? Anh đối xử với em tệ như thế, nhẫn tâm như vậy, Tĩnh Tri. . . . . . Anh khiến em chịu nhiều đau khổ như vậy. . . . . ."
"Nhưng mà bây giờ, anh rất thương em, rất thích em, đã bồi thường em gấp bội không phải sao? Qua cũng qua rồi, Thiệu Đình. . . . . . Anh luôn bảo em, con người phải hướng về phía trước, sao chính anh lại quên?"
"Anh biết. . . . . . Nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc đầu anh điên rồi hay có bệnh, làm sao có thể hành hạ em như vậy, bây giờ nghĩ lại, tự anh cũng không có cách nào tha thứ cho chính mình, anh từng làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, sai thái quá, sai đến mức không thể tha thứ, nhưng Tĩnh Tri... Em vẫn còn trở lại bên cạnh anh, anh thật sự không biết, thật sựkhông biết nên nói gì cho phải... Có phải em đã hoàn toàn tha thứ anh hay không? Tĩnh Tri, em nói cho anh biết..."
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, hồi lâu sau, lúc anh vô cùng lo lắng gần như không chịu được nữa, đối phương mới chậm rãi mở miệng: "Cái gì em cũng có thể tha thứ cho anh, nhưng duy chỉ có một việc, em không có cách nào, ít nhất là hiện tại, em thật sự không có cách nào hoàn toàn tha thứ cho anh... Thiệu Đình, cho em chút thời gian có được hay không?"
"Có phải chuyện ba qua đời hay không?" Tim Mạnh Thiệu Đình dần dần chìm xuống, không tự chủ nắm chặt bả vai của cô. . . . . .
Tĩnh Tri khẽ gật đầu một cái, cô vốn không muốn nói, chỉ hy vọng thời gian có thể để cho cô dần dần quên mất những thứ này, nhưng bây giờ, cô chợt rất muốn nói ra mọi suy nghĩ trong tim cho anh, cô không muốn có bất kỳ ngăn cách nào với anh!
"Là hôn lễ của em và Thiệu Hiên. . . . . ."
Anh lập tức kinh ngạc lui về sau hai bước, Tĩnh Tri lại đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Em đã từng hận anh, vô cùng hận, khi đó, em hận không thể giết chết anh, hơn nữa, em quyết tâm quên anh không muốn yêu anh nữa, anh phải biết, một cô gái, cái mà họ để ý nhất chính là gì, quan trọng nhất là cái gì, ở trong hôn lễ của em anh lại ...cường bạo em, em thật sự muốn hận chết anh. . . . . ."
Giọng của cô lập tức tắc nghẹn, cũng níu lấy vạt áo của anh chặt hơn, cảm thấy người anh đang run rẩy nhè nhẹ, cô lại mềm lòng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng của anh: "Không có người con gái nào có thể quên được chuyện như vậy, khi đó em đã từng suy nghĩ, đời này nếu em còn có thể tha thứ cho anh, Phó Tĩnh Tri cũng thật quá hết thuốc chữa!"
Sống lưng anh cứng đờ, "Tĩnh Tri. . . . . ."
"Nhưng là, chuyện trên đời này, ai có thể hiểu hết được chứ? Anh đã làm rất nhiều chuyện cho em, cho Phi Đồng như thế, thiếu chút nữa mất cả tính mạng vì mẹ con em, sao em có thể thờ ơ? Nói em chóng quên sự đau thương cũng được, nói em quá dễ dàng dao động cũng được, em không thể nào gạt mình, em muốn tha thứ cho anh, muốn bắt đầu lại lần nữa với anh..."
"Tĩnh Tri... Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em nữa!" Anh không biết cách nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng từng câu từng chữ giờ phút này anh nói với cô, mỗi một chữ, anh chắc chắn sẽ thực sự làm được.
"Em tin anh, em tin anh sẽ đối xử với em thật tốt, cũng sẽ đối xử với Phi Đồng thật tốt..."
Ánh mắt của anh chợt nặng nề: "Nói đến Phi Đồng, vừa đúng lúc anh có chuyện, muốn bàn bạc với em. . . . . ."
Trong chăn ấm áp, Tĩnh Tri dựa vào ngực anh hồi lâu cũng không nói chuyện gì, sau một thời gian dài yên tĩnh, Tĩnh Tri mở miệng: "Nhất định phải đưa Phi Đồng đi sao?"
"Anh thật sự rất lo lắng, hiện giờ những chuyện đã xảy ra cũng rất quái lạ, anh cảm thấy sẽ còn có chuyện gì đó sẽ tiếp tục xảy ra, vừa vặn hiện nay bác anh đang sống ở châu Úc, lại không con, hơn nữa học thức uyên bác, anh định nhờ bác ấy chăm sóc Phi Đồng chắc hẳn bác ấy sẽ rất vui lòng, hơn nữa, tiếng tăm của bác rất lớn, ở bên cạnh bác ấy, có người nào đó muốn động chân động tay cũng phải kiêng kỵ mấy phần." Anh biết cô không đành lòng, nhưng có rất nhiều chuyện, cũng bởi vì anh đã hứa với Thiệu Hiên mà lại không thể nói với cô, chỉ có thể lừa gạt cô qua loa. Nhưng anh luôn có một loại cảm giác giống như sẽ có gió thổi mưa dông trước khi bão tố ập đến, anh có thể đề phòng, nhưng lần một lần hai có thể may mắn thoát khỏi, thời gian lâu dài, chỉ sợ không tránh khỏi cạm bẫy...
Hơn nữa, thời gian qua ở châu Úc nhà họ Mạnh cũng không có chuyện gì xảy ra, cho dù thật sự có người nào đó muốn làm gì Phi Đồng, cũng sẽ không thuận tiện xuống tay ở bên đó, huống chi còn có bác anh ở đó.
Tĩnh Tri trầm tư hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi gắng sức gật đầu: "Em đồng ý, con còn nhỏ tuổi, đã mấy lần gặp chuyện, thật sự em cũng không biết lần sau con còn có thể may mắn như vậy nữa không, chi bằng đưa con ra nước ngoài, chờ tất cả chuyện bên này đều kết thúc, Thiệu Đình... Anh cũng dẫn em đi thôi."
"Dĩ nhiên, anh cũng không muốn ở lại chỗ này nữa, xử lý xong xuôi những chuyện này, chúng ta lập tức rời khỏi, đến lúc đó..." Anh chợt khẽ mỉm cười, nụ cười đẹp trai sáng chói, bất ngờ hôn môi cô: "Em phải sinh cho anh mấy người đứa bé, cả gia đình chúng ta, ở bên nhau, cũng không tách ra nữa. . . . . ."