Anh cười dịu dàng đầy cưng chiều, nhưng càng ôm chặt lấy cô, cứng rắn và mềm mại ở cùng nhau, anh rốt cuộc không thể khống chế chính mình, giọng nói thuần hậu từ tính trầm thấp vang lên bên tai cô: “Đúng, anh là người đàn ông hư hỏng…Tĩnh Tĩnh…Nói cho anh nghe, em yêu anh…”
“Em mới không yêu anh…” Tĩnh Tri thở hổn hển, động tác đánh anh dần chậm lại, Mạnh Thiệu Đình thấy dáng vẻ không được tự nhiên của cô, không nhịn được lại nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô: “Em không nói? Anh lại phải tiếp tục hư hỏng rồi…:
“Mạnh Thiệu Đình!” Tĩnh Tri thật sự không còn cách nào với anh, tú tài gặp nhà binh, căn bản có ly mà không thể nói rõ, anh xưa nay yêu cô sủng cô, ngoan ngoãn phục tùng, sao bây giờ gặp chuyện liền bám riết không tha đùa giỡn cô!
“Được được được, không đùa em nữa…” Thật ra là anh không thể nào tiếp tục nhẫn nại nữa rồi.
Đặt thân thể mềm mại của cô lên bàn, anh chen thân vào giữa hai chân cô, muốn hai chân thon dài mềm mại của cô quấn lên eo anh, mặt Tĩnh Tri đỏ như sắp rỉ máu, nhéo nhéo cánh tay anh hoảng sợ nói: “Đừng ở chỗ này…Thiệu Đình…Em không muốn ở chỗ này…”
Đôi mắt cô như sắp khóc bao phủ lấy anh, cả trái tim anh cũng trở nên mềm mại, nhưng giờ phút này, anh thật không có cách nào ôm cô trở về phòng ngủ, thân thể mềm mại của cô là xuân dược tốt nhất, nếu như bây giờ lại trì hoãn, anh thật sợ hãi mình vì không nhịn được lại làm ra chuyện gì mất mặt.
“Bảo bối…Em muốn em được anh ôm vào phòng ngủ như vậy sao?” Anh hôn lên miệng nhỏ đang hé của cô, hai tay lại khẽ vuốt trên lưng cô, giống như muốn giảm bớt khẩn trương của cô, thân thể đang căng thẳng của cô dần trở nên bình tĩnh lại, lúc này anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, khoảng cách giữa hai người hơi kéo ra, anh muốn dịu dàng với cô, nhưng bây giờ đôi mắt cô như một đầm nước nhẹ nhàng xao động, cái miệng nhỏ tinh xảo hé mở, cánh tay non mịn dịu dàng khoác lên vai anh, không có chỗ nào có thể kháng cự.
Anh nén lại dục vọng sắp bạo phát, đôi tay chạy dọc theo đường cong mềm mại theo đùi cô xuống phía dưới, đầu ngón tay chạm vào một mảng ẩm ướt dinh dính, lúc này mới để mình phóng túng xuyên qua nơi mềm mại của cô…
Tĩnh Tri không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, nức nở, đôi mắt đầy nước xao động lập tức rơi nước mắt.
Trong lòng anh biết mình thô lỗ như vậy nhất định sẽ làm đau cô, cố nén kích thích dừng lại hôn cô, của cô chặt khít bao lấy khiến anh muốn điên lên, tinh tế hôn kên nước mắt của cô, mãi đến khi tiếng nức nở của cô dần nhỏ lại, anh mới thì thầm bên tai cô: “Tĩnh Tĩnh…Thật xin lỗi…Thật xin lỗi…”
Tĩnh Tri lắc đầu lung tung, tóc dài bên tai rối tung, phất phơ trước ngực anh, theo động tác của cô nhẹ nhàng đong đưa, như một bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng nắm lấy trái tim anh, làm cả người anh run rẩy…
Bắp thịt toàn thân anh căng thẳng, cứng rắn như đá, trên trán đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuồng khuôn ngực màu hồng nhạt của cô, cảnh xuân nóng bỏng làm yết hầu anh căng thẳng, hai mắt muốn bốc cháy…
Nhưng cô thỉnh thoảng nghẹn ngào lại càng làm anh đau lòng, yêu thương cô luôn mảnh mai dễ vở như vậy, làm anh hận không thể để cô trong túi che chở thật tốt!
“Tĩnh Tri…” Anh cơ hồ sắp nổ, cô cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu, trên lông mi còn đọng nước mắt, nhưng cô nhẹ nhàng buông lỏng tay đang ôm cổ cô, ngược lại ngồi thẳng dậy, khẽ nghiêng thân mình hướng về anh, cằm xinh xắn nâng lên, cái cổ dài mảnh khảnh, đường cong duyên dáng, cô như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, triệt để tản ra yêu mị chỉ thuộc về cô…
Anh cảm giác nơi đó của cô mềm mại buộc chặt, dục vọng vừa bị liều mạng áp chế lại mãnh liệt hơn, cô quả thực là yêu tinh chuyên đến để câu hồn đoạt phách anh! Anh sung sướng muốn điên rồi, động tác cuồng dã khiến cơ thể nhỏ xinh của cô như muốn vỡ ra, cánh tay trên bàn rơi xuống, cô sợ hãi gắt gao ôm lấy anh, níu lấy vai anh, run run khóc lên…
Cô sắp không chịu nổi, hôm nay anh mãnh liệt lại thô lỗ như vậy, cô chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, không biết muốn gì, không thể làm gì, chỉ chiều theo động tác của anh, trầm luân theo tiết tấu của anh…
Anh mất đi tất cả lý trí, tỉnh táo và kiêu ngạo, chỉ là cố gắng lấy lòng cô, lại lấy lòng chính mình, anh chưa từng vui vẻ như hôm nay, cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cảm giác tim của mình và tim của cô gần sát nhau, chưa từng tách ra.
Anh tưởng chừng đã buông tha, tưởng chừng đã bỏ rơi cô, tưởng chừng phải rời xa quê hương, sống tùy tiện qua nửa đời còn lại, chưa từng đoán được, một giây kia hi vọng xuất hiện, anh lại có được cô lần nữa, thậm chí…còn biết rõ lòng cô, còn nghe được cô nói cực kỳ rõ ràng, cô yêu anh!
Còn có lời nói nào động lòng người hơn lời nói này sao? Nghe chính miệng người trong lòng mình nói ra câu ngày đêm mình mong nhớ, anh thật sự cảm thấy có được cô, đời này đã không uổng phí.
Mặc kệ trong mắt người khác cô có bao nhiêu khuyết điểm, cũng bất kể cô không hoàn mỹ, lại càng không quan tâm cô đã từng cố chấp tổn thương mình, anh chỉ biết, từ nay về sau, đường đời rộng lớn, có cô làm bạn với anh, với anh mà nói còn hơn toàn bộ quyền thế địa vị.
Anh muốn đồng ý, nếu anh trai muốn đoạt quyền, không phải anh không thể buông tay, mang theo ba mẹ, mang theo cô đi đến một đất nước khác, bọn họ sẽ sống an ổn hạnh phúc, sung túc, không phải là không thể.
Cô không biết mình điên cuồng bao nhiêu lần, sau cùng, mệt đến nỗi không có sức để giơ tay lên, âm thanh bàn va vào tường ái muội chói tai chư vậy, cô hận không thể che lỗ tai không cần nghe gì, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp, nhịn không được muốn anh cứ nhiệt tình như vậy, muốn cô vẫn luôn tốt đẹp trong mắt anh, nếu như không phải vậy, tại sao mỗi lần anh đều điên cuồng như vậy?
Chỉ là suy nghĩ lại, sao lại tốt đẹp như vậy, cô đã sắp ba mươi tuổi, lại đã từng sinh con, sao có thể so sánh với cô gái trẻ tuổi? Qua vài năm nữa, cô già đi, xấu đi, anh có thể chán ghét cô không? Bây giờ cô yêu anh như vậy, một giây cũng không muốn rời khỏi anh, làm sao chịu được anh vắng vẻ mình?
Nhớ lại như vậy, cảm xúc không khỏi xuống thấp, anh lập tức phát hiện, khi cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, nhưng động tác cũng không chậm lại, thân thể đẫm mồ hôi kề sát nhau, tuy là dnh dính khó chịu, lại có một loại thân mật khắng khít không nói nên lời.
Đôi mắt không nhịn được hơi đỏ lên, cô nằm trong lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, chỉ cảm thấy vừa an ổn lại vừa sợ hãi, càng khẩn trương ôm chặt lấy anh, muốn giữa hai người không có một khe hở, giống như đang làm nũng, quả thực làm anh cười nhẹ ra tiếng, đôi tay vuốt tóc cô, động tác của anh dịu dàng, chậm rãi như ngồi trên thuyền nhỏ, dưới ánh trăng theo sóng nhẹ nhàng lay động…
“Đừng sợ.” Anh đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng nắm cằm của cô, muốn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt ửng đỏ liền nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu sắc của anh.
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cho dù chuyện gì xảy ra, cho dù là lúc nào.”
Khoang mũi Tĩnh Tri hơi chua xót, cảm thấy cuộc sống không yên gần ba mươi năm nay cuối cùng có nơi an ổn, cô vùi mặt trước ngực, nước mắt chảy xuống không dứt: “Mạnh Thiệu Đình, anh phải nhớ kỹ lời anh nói, anh nói sẽ không rời khỏi em, cho dù chuyện gì xảy ra, cho dù là lúc nào cũng sẽ không rời khỏi em…”
“Đương nhiên, nếu anh nuốt lời, anh sẽ chết không tử tế!”
Cô lập tức sợ hãi, hốt hoảng che miệng anh, trong mắt chứa đầy sợ hãi: “Anh không nên nói lung tung, không được mở miệng ngậm miệng đều là chữ chết…”
Nhìn dáng vẻ của cô, làm cho anh cười rộ lên, xoay người ôm lấy cô, đặt cô lên tấm thảm mềm mại, thân thể của anh vẫn chưa áp lên, hai tay lại đỡ hai bên hông co, săn sóc không để cô khó chịu.
“Anh còn cười!” Tĩnh Tri bất mãn đẩy anh: “Ba em nói, nếu nói sai kiểu này, anh phải nhanh chóng phi ba tiếng, anh nhanh lên!”
Mạnh Thiệu Đình lại cười lớn hơn, anh hơi hơi áp thân thể xuống, thắt lưng mạnh mẽ dùng lực động vài cái, quấn quýt cùng với hơi thở của cô, dùng giọng nói trầm thấp êm tai nói thêm bên tai cô: “Tĩnh Tri em lại không chuyên tâm, xem anh phạt em như thế nào…”
Anh bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi theo xương quai xanh của cô một đường đi xuống dưới, nhẹ nhàng ngậm cắn đỉnh mềm mại của cô, toàn thân Tĩnh Tri không nhịn được run rẩy, mềm nhũn nằm trên thảm, toàn thân đã có một tầng mồ hôi, hô hấp dồn dập làm lồng ngực của cô nhấp nhô lên xuống không ngừng, rất nhanh sau cô đã bị động tác cuồng dã của anh kéo vào làn sóng điên cuồng…