"Thì ra là thật như thế, ha ha..." Mạn Quân khẽ cười mấy tiếng: "Anh thật sự coi em là một kẻ ngu sao Thiệu Đình? Bởi vì em yêu anh, cho nên em mới giả bộ như không biết gì hết, nhưng anh lại thật sự cho rằng em đúng thật là một người không biết gì hết hay sao?"
"Mạn Quân, em đừng như vậy." Sắc mặt Mạnh Thiệu Đình thoáng hiện vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng vẫn nhẫn nại khẽ khàng nói như cũ.
Mạn Quân cười một tiếng nghe thật thê lương: "Thiệu Đình, em chỉ cần có thể được gả cho anh, được ở lại bên cạnh anh là em đã thỏa mãn rồi. Em không tranh giành vị trí với người trong lòng anh, nhưng đến lúc này coi như em đã thua rồi... Thiệu Đình, em không ép anh, khi yêu anh, em đã tự đánh mất bản thân mình, nhưng em vẫn không thể làm cho anh có một chút quan tâm lo lắng dư thừa đối với mình! Nhưng mà, ai bảo chính em, cho dù đã biết như vậy mà vẫn còn yêu anh? Nếu như đời này không thể được cùng với anh, em thật sự không thể sống nổi! Cho nên, chỉ cần anh nói vẫn còn muốn lấy em, em sẽ chờ anh... Thiệu Đình, em chờ anh! Lần này, anh đã không thể nuốt lời nữa rồi..."
Lần này những lời nói đầy tủi thân và vô cùng nhượng bộ của Mạn Quân hiển nhiên đã có tác dụng. Người đàn ông từ trước đến giờ luôn không chống đỡ nổi với những yếu đuối của phụ nữ, nhất là khi vốn dĩ chính bản thân mình đã mắc nợ một cô gái tốt.
"Yên tâm đi." Cuối cùng Mạnh Thiệu Đình vẫn đáp ứng, sau đó dặn dò khuyên nhủ mấy câu một hồi rồi mới cúp điện thoại.
Anh nói chuyện điện thoại xong liền tắt điện thoại di động, nhưng cũng không đi trở về phòng bệnh. Đêm đã khuya, mà ngày mai, đương nhiên sẽ có một trận sóng to gió lớn...
Chính bản thân Mạnh Thiệu Đình cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc anh lựa chọn như vậy có đúng hay không, hoặc có thể nói, rốt cuộc là tại sao anh lựa chọn như vậy?
Nếu như nói anh chỉ muốn chia rẽ Mạnh Thiệu Hiên và Tĩnh Tri, như vậy rất rõ ràng là anh đã làm được. Hơn nữa nếu như, anh chỉ là muốn chiếm đoạt con người của cô, thân thể của cô, vậy thì anh đã sớm đạt được ước muốn rồi.
Bởi thế hiện tại cái đã làm cho anh mê mang chính là, đến tột cùng anh làm như vậy là bởi vì nguyên nhân gì, lý do gì khiến anh lựa chọn không kết hôn, mà ở lại để chăm sóc cho Tĩnh Tri.
Biết rõ cô hận anh đến tận xương, biết rõ cô cũng không muốn liếc anh thêm một cái, biết rõ tầm quan trọng của buổi hôn lễ kia đối với mình ra sao, cũng biết rõ hậu quả của việc đào hôn.
Nhưng mà anh vẫn không có cách nào rời đi được.
Có lẽ đây chính là sự kỳ quái của con người, đối phương càng không thèm để anh vào trong mắt, thì anh lại càng muốn chinh phục đối phương.
Nếu như bây giờ ở trước mặt anh, Phó Tĩnh Tri lại khóc sướt mướt, nói với anh năm đó cô đã sống khó khăn đến mức nào, có lẽ thật sự anh sẽ hết sức thông cảm với cô, xót thương cô, dùng tờ chi phiếu có giá trị thật cao để bù đắp lại cho cô. Nhưng cô hết lần này tới lần khác lại đi yêu người khác, thậm chí còn muốn lấy chồng một cách quang minh chính đại.
Điều càng làm cho anh không sao chịu nổi chính là, người khác kia lại là em trai của anh, một người mà anh chưa bao giờ để vào mắt.
Ánh mắt cô ngọt ngào nhìn Thiệu Hiên, những vết hôn trên người kia đã chứng tỏ niềm hạnh phúc của cô, nó giống như một mũi kiếm sắc nhọn đâm vào hai mắt của anh đến đau nhức.
Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình dần dần khép chặt lại, cuối cùng anh thở dài một cái, xoay người trở lại đi về phía phòng bệnh...
Đẩy cửa ra, anh thấy cô ngồi ở chỗ đó như lúc nãy, vẫn giữ cái tư thế y như cũ, chỉ có vẻ mặt hơi ngây dại, anh cứ như vậy nhìn cô từ một cự ly xa khoảng mấy chục thước.
Thỉnh thoảng trong trí nhớ của anh lại có mùi hương thơm của đêm hôm ấy... Cô ngồi ở trên bờ tường nở đầy hoa Tường Vi, nhìn anh cười tủm tỉm vươn tay ra, ánh mắt của cô lúc ấy sáng vô cùng, nụ cười cực kỳ quyến rũ. Nhưng còn bây giờ, người con gái trẻ tuổi trong veo giống như buổi sáng sớm ấy lại dường như sắp khô héo rũ xuống rồi.
Nhưng giờ phút này bộ dạng không chút xinh đẹp của cô, lại khiến trái tim anh rối rắm không thôi.
Lúc này, Mạnh Thiệu Đình chợt nhớ đến vở kịch “Lolita” mà trước kia, từ lâu lắm rồi, lúc anh còn trẻ đã xem, cho đến tận bây giờ anh vẫn nhớ một câu nói:
“Em có thể phai màu, có thể khô héo, muốn ở bộ dạng nào cũng được, nhưng tôi chỉ cần liếc nhìn em một cái là vạn nỗi nhu tình đã bốc lên đầu.”
Đúng vậy, anh chỉ cần liếc nhìn cô một cái, một thứ tình cảm dịu dàng không nói ra được từ trái tim đã xông lên đến cổ họng.
Người đàn ông luôn làm bộ vui mừng một cách mạnh mẽ, lại càng tỏ ra rất dịu dàng vui vẻ không chút keo kiệt với một cô gái mà tự mình chịu hết mọi tổn thương, anh cũng giống vậy.
Mạnh Thiệu Đình đi đến gần bên người cô, nhìn sắc mặt của cô một cách tỉ mỉ. Trên gương mặt trắng nõn giống như thạch trắng hơi gợn lên mấy vết ngón tay. Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên gò má của cô. Tĩnh Tri vẫn chỉ im hơi lặng tiếng ngồi đó, không tránh, cũng không có một chút phản ứng lại anh.
"Lúc nãy cũng không phải tôi cố ý ra tay đối với cô, bây giờ nếu như cô cảm thấy trong lòng mình còn tức giận, không bằng đánh lại ..."
"Bốp!" Lời nói của anh còn chưa dứt, Tĩnh Tri đã không chút nương tay, giơ tay lên cho anh một bạt tai vô cùng ác độc.
Mạnh Thiệu Đình bị cô đột ngột cho một cái tát tàn nhẫn liền sửng sốt, anh giật mình lặng đi hồi lâu, cảm thấy âm thanh vang vọng trong lỗ tai rút đi, lúc này trực giác mới tựa như hồi lại, anh đứng phắt lên, đáy mắt chợt xông lên sự tức giận: "Phó Tĩnh Tri, cô... "