Mạnh Thiệu Đình tạm thời mai danh ẩn tích tại nhà của Mạnh Thiệu Hiên, còn Mạnh Thiệu Hiên sẽ đến Lạc Thành để chăm sóc cho Tĩnh Tri.
An Thành đến gặp Mạnh Thiệu Tiệm, yêu cầu trả em gái lại cho anh. Mạnh Thiệu Tiệm cười ha hả: “Ha ha...An Thành ơi, An Thành! Em gái cậu giờ đây giống như một cái xác không hồn, ngây ngây ngốc ngốc, cậu cần gì phải vất vả chứ! Chú Hai chết rồi, liệu cậu có lo nổi cho bản thân mình hay không, mà còn đòi lo cho em gái chứ?
Hắn ghé sát vào mặt An Thành: “Đã từng đi theo Nhị thiếu hơn hai mươi năm, vậy mà chỉ trong nháy mắt cậu đã phản bội lại Nhị thiếu, người đã mang đến cho cậu miếng cơm manh áo, cậu không sợ bạn bè của Nhị thiếu và thủ hạ của chính mình trả thù sao? Mang theo bên mình một con bé vô dụng nửa người nửa quỷ kia cậu định chạy đi đâu, hả? Ha, ha....”
“Đại thiếu, đó là chuyện riêng của tôi! Tôi đã phụ lại lòng tin của Nhị thiếu, đó là lỗi của tôi, tôi khắc có cách của riêng mình để tạ lỗi với Nhị thiếu. Tôi đã làm xong những chuyện mà ngài cần, diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn mong ngài hãy giữ đúng lời hứa. Những việc còn lại tôi sẽ tự lo, chỉ cần tôi được gặp lại em gái, làm tròn lời hứa với mẹ tôi...”
“Được rồi, được rồi, cậu về đi, ngày mai tôi sẽ phái người đưa cậu đi đến chỗ em gái của cậu.” Mạnh Thiệu Tiệm phẩy tay, “Ngày mai, chín giờ A Tam sẽ đưa cậu đến trại an dưỡng...”
Đợi An Thành đi khuất, Mạnh Thiệu Tiệm gọi một thuộc hạ đến dặn dò: “Hãy đi theo A Tam và An Thành, nhổ cỏ tận gốc cho tôi, kể cả A Tam. Tôi không muốn bất cứ ai biết đến câu chuyện này còn có thể hé răng được. Đi đi, làm việc cho cẩn thận!”
Hôm sau A Tam ngồi xe của An Thành, dẫn đường đưa anh đến một trại an dưỡng nằm sâu trong vùng núi. Nơi này giống như một nơi trông coi người vô gia cư hơn là một trại an dưỡng, mọi thứ đều thiếu thốn, ngoài hai bữa ăn những người ở đây gần như không còn có sự phục vụ chăm sóc nào khác.
An Ninh nằm ở phòng cuối cùng của dãy nhà. Cô nằm yên một chỗ, người gầy guộc, gần như chỉ có da bọc xương, cô không hề nhận biết được mọi thứ đang diễn ra ở xung quanh, chỉ thỉnh thoảng lại nở một nụ cười vô thức.
Nhìn thấy An Ninh, An Thành liền nhào đến bên em gái, không kìm nổi nước mắt, luôn miệng gọi: “Ninh Ninh, em gái à, em có nhận ra anh không, anh Thành đây, Ninh Ninh...” Nhưng An Ninh chỉ ngơ ngác nhìn anh, vẻ đầy sợ hãi.
Lúc này A Tam đã dẫn y tá trưởng vào. Y tá trưởng là một người phụ nữ to béo, bà trao đổi vắn tắt tình hình của An Ninh cho An Thành biết. Thì ra trong khu nhà chứa cô đã bị giày vò, bị đày đọa quá sức, cơ thể của An Ninh vốn đã yếu ớt nên càng bị suy nhược nghiêm trọng. An Ninh không còn đủ sức để tiếp khách được nữa, để tránh bị nuôi báo cô, chủ chứa đã vứt cô ra ngoài đường. Mạnh Thiệu Tiệm bắt gặp và đã đưa cô về đây, nhưng kinh phí hắn nộp cho trại chỉ đủ tiền ăn và thuốc thang ở mức tối thiểu, do vậy bệnh tật cô càng nặng hơn.
Trong khi chờ y tá trưởng đi làm thủ tục để An Thành đón An Ninh ra khỏi trại, A Tam đã kể vắn tắt cho An Thành nghe chuyện Mạnh Thiệu Tiệm đã mang cô về Trung Quốc thế nào.
Mạnh Thiệu Tiệm gặp An Ninh là do hôm đó hắn tình cờ đến khu đèn đỏ cùng đối tác. Khi đi ngang qua đó, vừa vặn nhìn thấy bọn vệ sĩ đang túm An Ninh vứt ra ngoài cửa, đối tác của hắn chỉ chỉ vào cô gái đang cố bám lấy cánh cửa đập đập vào đó, vừa cười vừa nói: ‘Con bé này là người đồng hương với ngài đó, nó là trẻ mồ côi, bị chính bảo mẫu của cô nhi viện đã thông đồng với chủ chứa bắt cóc cả nhóm trẻ gái và bán sang đây cùng với năm đứa trẻ khác. Mấy đứa kia thì thất lạc cả rồi, chỉ còn con bé này, đã một thời nó từng là cái máy in tiền cho chủ chứa, chắc hôm nay không đủ sức làm vừa lòng khách nên bị vệ sĩ vứt bỏ ra cửa...”
Không hiểu nghĩ thế nào, đột nhiên Mạnh Thiệu Tiệm đi đến gần cô gái đó, ngắm nghía một hồi, hắn liền nói với đối tác hủy bỏ buổi đi chơi để đến gặp chủ quán bar tìm hiểu kỹ càng về lai lịch cô gái nọ. Rất may mọi hồ sơ của An Ninh được lưu giữ đầy đủ, nên Mạnh Thiệu Tiệm đã xác định chắc chắn đây chính là em gái của An Thành, nên đã thỏa thuận trả cho chủ chứa một khoản tiền và đưa An Ninh về nước.
Mọi thủ tục nhận người làm xong, An Thành bế em gái lên xe, A Tam cũng lên theo ngồi lên ghế phụ cạnh ghế lái. Tài xế của An Thành lên xe vừa định nổ máy thì có tiếng của y tá trưởng gọi với theo nói còn đồ gì đó của An Ninh. Đúng lúc này An Ninh lại cong người lên vẻ khó chịu như muốn nôn ra, An Thành đành bế em gái xuống xe đi vào khu vệ sinh, bảo với tài xế của mình đi cùng y tá trưởng tới lấy nốt đồ cho An Ninh.
Chiếc xe của An Thành đỗ ở gần lối ra vào, phía trước khu nhà bếp, do đó khi chiếc xe tiếp phẩm của trại trở về, họ yêu cầu cho xe đỗ sang chỗ khác. Bên cạnh xe lúc này chỉ còn có A Tam, chìa khóa xe vẫn còn cắm ở ổ khóa nên anh ta đành lên xe để đánh xe đi. Khi A Tam vừa vặn mở khóa xe thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, chiếc xe của An Thành nổ tung, sức ép đã đẩy chiếc xe tiếp phẩm bắn ra xô đổ bức tường bao quanh trại, xô vào hàng cây bên ngoài trại bẹp dúm, tài xế và người tiếp phẩm bị thương nặng.
An Thành sững sờ, nếu như An Ninh không khó chịu trong người, nếu như y tá trưởng không báo anh còn để sót đồ của An Ninh thì chắc chắn cả hai anh em anh và người tài xế thân cận của anh đã cùng chung số phận như A Tam. Mạnh Thiệu Tiệm, mày đúng là đồ ma quỷ, rồi mày sẽ phải trả giá...
Sau đó với sự giúp đỡ của Thiệu Đình và Thiệu Hiên, An Thành đã đưa An Ninh sang châu Úc nghỉ dưỡng và chữa bệnh trong trang trại của Mạnh Chấn Nghiệp, bác cả của Mạnh Thiệu Đình. An Thành cũng được Mạnh Thiệu Đình bố trí cho một công việc khác phù hợp với hoàn cảnh hiện nay của mình.
Được chăm chút chu đáo cộng với môi trường sống trong lành, sức khỏe của An Ninh ngày càng tốt lên, cô đã nhận biết được mọi người xung quanh mình, đặc biệt người cô nhận ra đầu tiên chính là An Thành, hơn hai mươi năm rồi hai anh em mới gặp lại nhau, hiện thực mà tưởng như trong mơ. Cũng ở đây, An Thành và Bình Bình đã gặp lại, hai người đã giải quyết hết những khúc mắc với nhau, vì thế An Ninh đã có thêm người bạn hàng ngày cùng tâm tình. Đó là những chuyện về sau này...
******************
Có Hà Dĩ Kiệt giúp tay trong nên gần đây một số hợp đồng của Mạnh Thiệu Tiệm đều bị thất bại, uy tín của hắn trong Hội đồng quản trị ngày càng bị hạ thấp. Cho đến một hôm cảnh sát phát hiện trong lô hàng mỹ phẩm nhập khẩu của Mạnh thị có cất giấu một lượng ma túy lớn, sau đó Mạnh Thiệu Tiệm liền bị cảnh sát tạm giữ để điều tra.
Thiệu Hiên tới Lạc Thành muốn báo cho Tĩnh Tri biết tin này nhưng Tĩnh Tri đã ở trong bệnh viện dưỡng thai rồi. Thiệu Hiên cầm tay cô, nhìn đôi má cô thoáng gầy hơn so với lúc trước, không khỏi đau lòng: “Tri Tri, mấy ngày nay anh Hai…”
Mí mắt Tĩnh Tri hơi lay động, chợt nở nụ cười dịu dàng, nước mắt cô nhanh chóng trào dâng, “Thiệu Hiên…em không sao đâu”
Thiệu Hiên bỗng cúi đầu hôn lên trán cô: “Tĩnh Tri, em đừng buồn, em nhất định được hạnh phúc, nhất định sẽ được hạnh phúc!”
Mạnh Thiệu Hiên đưa tay vuốt lên tóc cô, gương mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Tri Tri, hãy kiên cường lên, em sẽ được hạnh phúc, hãy tin anh! Em không cần phải lo lắng cho anh đâu, cố gắng lên nhé!”
Mạnh Thiệu Hiên bước ra ngoài phòng bệnh, ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt rạng ngời của anh. Anh đã xác định được con đường tương lai của mình, dù bên anh không có cô, nhưng chỉ cần biết rằng cô hạnh phúc, vậy là anh đã mãn nguyện rồi.
Trên đường đi, Mạnh Thiệu Đình liên tục nhận được điện thoại của Mạnh Thiệu Hiên. Lẽ ra anh đã về từ hôm qua, nhưng vì mải lo sắp xếp cho Phi Đồng ở châu Úc, hơn nữa anh biết ngày dự sinh của cô. Bác sĩ đã nói còn gần một tuần nữa mới đến ngày Tiểu Khả chào đời. Nhưng anh không ngờ Tiểu Khả, bảo bối của anh, lại nóng lòng muốn ra ngoài sớm như vậy. Anh hối thúc tài xế cho xe chạy nhanh hơn nữa, vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ. Xe vừa dừng lại ở cửa bệnh viện, anh vội vã xuống xe, lao như tên bắn vào trong phòng sinh. May mắn, anh đã kịp về để tiếp sức cho Tĩnh Tri. May mắn, Mạnh Thiệu Hiên đã kịp thời gọi điện thoại cho anh. Cuối cùng anh đã được gặp cô, được cùng cô trải qua những giờ phút thập tử nhất sinh để đón cô con gái yêu quý chào đời!
Tĩnh Tri tưởng như mình đang nằm mơ. Cô đã tưởng như mình sụp đổ khi nghe tin tai nạn xe xảy ra, nhưng chính tình yêu đã tạo niềm tin cho cô, giúp cô vượt qua tất cả. Cô tin rằng từ đây trở đi anh sẽ mãi mãi bên cô, cùng cô chung bước trên đường đời!