Tĩnh Tri ngồi dưới đất, nước mắt không thể tiếp tục khống chế, cô đẩy Thanh Thu ra, khẽ ngửa mặt nhìn anh: “Mạnh Thiệu Đình, anh náo loạn như vậy có ý gì? Coi như anh thật sự yêu thích tôi, thì có ích lợi gì? Trong lòng tôi đã sớm không còn anh, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi chỉ muốn sống cuộc sống an toàn thật yên lặng, tại sao anh không thành toàn cho tôi?”
“Có ý gì? Phó Tĩnh Tri em cho rằng em là ai? Em kiên trinh bất khuất như vậy, sau khi sinh xong con của hai người, em phải đi tìm chết à, không phải mỗi ngày em đều nói anh cường bạo em, cảm thấy thật có lỗi với Thiệu Hiên sao? Em nghĩ như vậy, sao em không cùng chết đi?”
Mạnh Thiệu Đình đã sớm tức giận đến mất lý trí, anh hận người phụ nữ này, anh hận đến tình nguyện để cô chết, mà không phải sống tới hành hạ anh như vậy!
“Chết?” Tĩnh Tri trợn to hai mắt, trước mắt cô bao phủ một tầng lệ, dần không thấy rõ người đứng trước mặt, anh dây dưa cô như vậy, tạo ra cho cô vấn đề khó khăn không sao giải quyết như vậy, anh bức cô đến không còn đường để đi, nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn dùng thích cô để lấy cớ dung túng cho vô sỉ của mình, sau khi anh ức hiếp cô như vậy, nhục nhã cô như vậy, lại đến chất vấn vì sao cô không đi chết?
Tĩnh Tri đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô cũng thật sự bật cười lên, cô cười đến nước mắt chảy ra, cười đến không đứng thẳng được.
Thanh Thu như choáng váng mà nhìn cô, lắp bắp không dám nói: “Tĩnh Tri, cô… Tĩnh Tri…”
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô, đột nhiên có một sợ hãi âm thầm nảy sinh từ đáy lòng anh ra, anh há hốc mồm định nói gì, lại không phát ra được âm thanh nào, anh định đi qua kéo cô từ trên mặt đất lên, nhưng anh vẫn thình lình đẩy Thẩm Bắc Thành ra xoay người rời đi…
Anh vừa mới bước đi hai bước, đột nhiên nghe Thanh Thu thét chói tai: “A… Tĩnh Tri -”
Bước chân Mạnh Thiệu Đình lập tức dừng lại, sau khi gầm rú bén nhọn trong tai anh, nên đều không nghe được cái gì, anh không quay đầu lại, nhưng dần dần anh nghe được từ sau lưng truyền đến tiếng va đập trầm đục còn có tiếng rên rỉ đau khổ của phụ nữ.
Thân thể anh thoáng run run, hốc mắt anh đột nhiên nóng lên, hình như có chất lỏng gì đó đang tuôn ra bên ngoài, anh giơ lay lên lau, một mảnh lạnh buốt, hình như là nước mắt.
“Cô ngốc hả Tĩnh Tri!” Nước mắt Thanh Thu cũng rớt xuống, mà Tương Tư là người đỡ Tĩnh Tri vào trong ngực, cô ấy mới đâm đầu vào bức tường, may mà cô và Hà Dĩ Kiệt trở lại đúng lúc, dưới tình thế cấp bách Hà Dĩ Kiệt không còn kịp kéo cô ấy lại, không thể làm gì khác hơn là chắn trên tường, nên Tĩnh Tri đâm đầu vào ngực Hà Dĩ Kiệt.
Mặc dù tình huống không tính là được, nhưng bởi vì cô dùng hết hơi sức toàn thân, vẫn đụng đến sắc mặt trắng bệch, trên trán sưng đỏ mảng lớn, mà Hà Dĩ Kiệt cũng che ngực, vẻ mặt tối tăm, như đang nhịn đau.
“Mạnh Thiệu Đình anh làm gì đấy? Anh định ép chết chị Tĩnh Tri phải không? Anh thích người ta chính là thích như vậy? Anh nhìn một chút xem, đi xem xem anh hại chị ấy thành cái dạng gì? Sao anh bảo đảm với em và chị Thanh Thu? Anh nói anh sẽ đối tốt với chị ấy, anh chính là đối xử với chị ấy như vậy? Anh thất thần cái gì? Hả? Mạnh Thiệu Đình anh có phải là người không? Chị ấy muốn tự sát, sao anh vẫn đứng bất động?”
Tương Tư giận cả người run cầm cập, cô liều mạng kéo Mạnh Thiệu Đình qua, đẩy anh đến bên cạnh Tĩnh Tri.
Lúc này Mạnh Thiệu Đình mới nhìn rõ vẻ mặt Tĩnh Tri, hình như cô vẫn chưa hồi phục thần trí, trong hai tròng mắt xinh đẹp đều là vẻ hoảng hốt, mà trên trán rõ ràng đỏ mảng lớn, nhưng nước mắt lại vô ý rơi xuống, tim của anh đã sớm mềm nhũn, những cái gọi là mặt mũi bỗng nhiên để qua bên cạnh, anh khom lưng ôm lấy cô, liều mạng ôm cô vào trong ngực: “Tĩnh Tri, Tĩnh tri… Em đừng làm anh sợ, anh không muốn em chết, anh chỉ nói nhảm, chỉ là nói nhảm, anh giận em nên mới nói ra lời tuyệt tình như vậy, mới cố ý chọc giận em như vậy, Tĩnh Tri…”
Tĩnh Tri bị anh lắc khó chịu, mà tất cả uất ức và khổ sở giống như tích cóp từng chút một đến trình độ nhất định, nếu không bộc phát sẽ chết, cô đột nhiên khóc òa lên, tiếng khóc của cô lớn như vậy, đau lòng như vậy, cô như phát điên đánh anh, cô nắm chặt tóc anh liều mạng kéo, cô đưa tay ra túm lấy cổ anh, cô vứt tất cả phong độ và tao nhã của mình ra sau đầu, cô chỉ muốn đánh anh, chỉ muốn đánh anh thật mạnh, để cho anh cũng nếm thử mùi vị đau, để cho anh cũng nếm thử mùi vị này có dễ chịu không…
Mắt Mạnh Thiệu Đình đỏ bừng, tóc của anh bị cô túm lấy rối loạn, trên cổ cũng có mấy vết máu, cô dùng hết hơi sức toàn thân đánh anh, anh lại cảm thấy xương của mình giống như bị cô dùng búa nện gãy, nhưng anh không chống lại, vẫn ôm chặt cô, hết lần này đến lần khác gọi tên cô, hơi uất ức, đau lòng, gọi tên cô.
“Anh muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi? Mạnh Thiệu Đình, anh muốn phải như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi? Anh nói, anh nói cho tôi biết… Tôi chỉ sợ anh, không muốn gặp anh, tôi chỉ muốn một mình mang theo bánh bao nhỏ sống, tại sao anh không chịu đáp ứng tôi? Mạnh Thiệu Đình… Có phải đúng là anh muốn tôi chết mới bằng lòng buông tha tôi? Có phải anh nhất định thấy tôi chết mới thỏa mãn, anh nói, anh nói đi… Tôi hận anh, tôi hận anh! Mạnh Thiệu Đình, anh có biết tôi hận anh bao nhiêu không, anh phá hủy tôi, anh phá hủy cả đời hạnh phúc của tôi, tôi hận anh, có chết tôi cũng không tha thứ cho anh, tôi hận anh!”
Cô vừa siết chặt quả đấm liều mạng đấm lên lưng anh vừa lớn tiếng kêu gào, Thanh Thu khẽ che miệng lại, chỉ cảm thấy chua xót tràn ngập trên ngực không nói ra được, tổn thương đã để lại, cho dù cố ý để mình quên lãng, nhưng khi nhớ tới toàn thân vẫn đau, giống như mỗi khi trời mưa phong thấp đều phát tác.
Giống như tâm tình giờ phút này của cô, cô và Thẩm Bắc Thành đã tốt đẹp rồi, nhưng cô biết rõ ràng, bọn họ không trở lại được như ngày trước, không trở về được nữa rồi.
Tương Tư lại không khóc, cô chỉ đứng ở đó, nhìn hai người đang ôm nhau dưới đất, cô rất hâm mộ Phó Tĩnh Tri, cô hâm mộ đến gần như muốn nổi điên.
Nếu có một người đàn ông chịu như vậy với cô, cô nguyện ý bỏ qua tất cả ở bên cạnh anh ấy, nhưng đời này cô đã sớm là người tàn phế, hạnh phúc cô muốn, còn khó hơn lên trời.
Thẩm Bắc Thành liếc nhìn Thanh Thu, đáy mắt dần có vẻ ấm ức, anh đã dốc hết toàn lực bồi thường cho cô, cô vẫn còn không thể quên được đứa bé kia, có thể thấy được, trong lòng cô, đứa bé kia còn quan trọng hơn anh nhiều.
Hà Dĩ Kiệt không lộ vẻ mặt gì, trong tròng mắt đen là trào phúng và lạnh lùng, anh nhìn vẻ mặt Tương Tư, đúng là tuổi trẻ, giờ nào phút nào cũng đang nhắc nhở anh đang già đi từng ngày từng ngày một, nhưng tuổi trẻ thì như thế nào, xinh đẹp thì như thế nào? Đã từng là quan nhị đại *, vạn người cưng chiều thì thế nào? Quay đầu lại, còn không phải cũng bị anh đè dưới thân, mặc anh đùa bỡn?
(*) quan nhị đại: con của quan chức
Cô ngay cả một gái điếm cũng không bằng, đúng, ở trong lòng anh, cô còn không sánh nổi một gái điếm! Ít nhất trước kia khi anh chơi gái điếm gặp được đối tượng yêu thích còn có thể có chút vui vẻ nhỏ, nhưng đối với cô? Anh thường có hứng thú nhất, chính là để cho cô bày ra động tác đến cả gái điếm cũng đỏ mặt để lấy lòng anh!
Anh thích nhìn Văn Tương Tư như vậy nhất, vừa bị sỉ nhục lại nũng nịu, thân thể mềm mại trắng nõn bị anh đùa nghịch, nhất là hình ảnh cờ bay phấp phới, anh liều mạng muốn cô, nhưng cũng không chịu dùng các biện pháp an toàn, biết rõ cô dị ứng với thuốc tránh thai, nhưng anh chính là không chịu uất ức bản thân chút nào, cô là gái điếm, anh chịu mời cô, đều là vinh hạnh của cô!
Tĩnh Tri khóc đến mệt mỏi, giọng nói cũng khàn rồi, cuối cùng cô vô lực buông quả đấm, nhưng vẫn chống lại đẩy anh, cô khóc sưng cả hai mắt, trợn cũng không mở ra được, cô cảm giác nước mắt nước mũi dính trên người anh, điều này khiến cho cả người cô khó chịu, dù mấy năm chật vật nhất, cô cũng chưa từng để cho mình bẩn thỉu như vậy.
Mạnh Thiệu Đình thấy cô dần yên tĩnh lại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, anh vỗ vỗ nhẹ lưng cô, nói một câu trầm thấp bên tai cô.
“Em đáp ứng một điều kiện với anh, anh sẽ bỏ qua em, về sau cũng sẽ không quấn em.”
Tĩnh Tri xoay mặt giật mình, cô dùng sức dụi mắt, hơi khó hiểu nhìn mặt anh, ánh mắt của anh rất nghiêm túc, lông mày hơi nhíu chặt, mệt mỏi nơi đáy mắt anh quá nồng đậm, tuyệt vọng quá bi thương.
“Anh, anh nói.”
Tay Mạnh Thiệu Đình khẽ ôm chặt, sau đó buông ra, anh tìm kiếm một lúc trong túi, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ, anh lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt cô, Tĩnh Tri không tránh, mặc kệ hành động của anh, nhưng trong đôi mắt viết mong đợi.
Ánh mắt mong đợi này, thật con mẹ nó làm tổn thương anh.
“Tối nay cùng với anh, cả đêm, sau đó, từ nay về sau, chúng ta sẽ không liên quan.” Anh nở nụ cười, khóe môi nhếch lên đường cong rất đẹp, nhưng nụ cười của anh không đến đáy mắt.
Cứ như vậy, nồng đậm bao phủ một tầng không thể gọi là đau thương.
Tĩnh Tri rõ ràng run lên, đáy mắt lập tức có ghét và xa cách.
Anh biết sẽ là phản ứng như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà khó chịu.
Sau đó, anh cười một cái, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, “Em yên tâm, anh chỉ có rất nhiều lời muốn nói cùng em, nếu anh đụng vào em, không chết tử tế được.”
Ghét bỏ trong mắt cô bớt một chút, nhưng vẫn phủ lên một tầng không tin tưởng thật dày.
“Bạn bè đều ở đây làm chứng, anh vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn.” Anh vừa cười, tự cười nhạo mình, còn hơn để cho người khác cười nhạo mình trước.