Khi nói anh đi xã giao, thì cô nở một nụ cười chua xót tự giễu, nhưng lại ép buộc chính mình đè nén mọi cảm xúc, cô rất yêu anh, nhưng giờ đây cô không chỉ có một mình, không thể tiếp tục bi thương nữa, nếu Bảo Bảo có mệnh hệ gì, cô sẽ hối hận cả đời!
Bình Bình thấy gương mặt vui vẻ của cô, nghĩ thầm, chắc do mới nói chuyện cùng với nhị thiếu nên mới vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nâng tay cô dìu ra ngoài, còn bất mãn lầu bầu: “Chị Tĩnh Tri, sao này em mang thai cũng sẽ giống như vậy sao?”
Cảm giác không khống chế được cảm xúc của phụ nữ có thai thật đáng sợ!
Tĩnh Tri cười xoa đầu cô, trêu ghẹo nói: “Như thế nào, An Thành còn chưa có lấy em về, em đã muốn sinh Bảo Bảo cho người ta rồi sao?
Bình Bình mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn cười thoải mái: “Đó không phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao, người ta chỉ muốn trưng cầu ý kiến trước khi làm mẹ mà thôi.”
Tĩnh Tri vui đùa xong, thì nghiêm túc nói: “Bình Bình, An Thành chăm sóc em tốt như vậy, các em ở cùng một chỗ sẽ rất hạnh phúc, cho nên, em sẽ không giống như chị, em đối với chị tốt như vậy, đi theo chị cũng nhiều năm rồi, chị sẽ không để em giống như vậy, tất cả phụ nữ, tất cả những người sắp làm mẹ, thật sự, cũng không nên như vậy, các cô ấy rất vĩ đại, đàn ông không bao giờ cảm nhận được sự vĩ đại ấy…”
Nói xong lời cuối, trong thâm tâm có hơi mất mác, làm một người mẹ độc thân, thật sự mệt mỏi và cần rất nhiều dũng khí, nhưng cô vẫn đi tới bước này, thì tuyệt đối không thể lùi bước được nữa!
“Chị Tĩnh Tri, chị với nhị thiếu có phải lại xảy ra chuyện gì không…”
Tĩnh Tri lắc đầu, quật cường cười nói: “Không có gì, chỉ là chị đã nghĩ thông, chị là phụ nữ, sau này chị không thể cứ yếu đuối rồi khóc sướt mướt như vậy nữa, chị phải bảo vệ con mình, chị phải mạnh mẽ lên.”
Bình Bình thấy nụ cười tĩnh lặng trên mặt cô, chợt nghĩ, nếu giờ phút này nhị thiếu thấy dáng vẻ của cô như vậy, thì sẽ có tâm tình gì?
Tĩnh Tri chín giờ sẽ đi ngủ, Bình Bình sắp xếp ổn thỏa thì quay về phòng mình, An Thành đang tắm, cô chán chết nằm ở trên giường chơi game điện thoại, dưới gối có một phát ra âm thanh chấn động khẽ, Bình Bình cũng không để ý, sau khi nhìn cuốn tiểu thuyết một lúc, bỗng nổi lên ý nghĩ câm điện thoại của An Thành ra.
Trước kia cô chưa bao giờ nhìn điện thoại của An Thành, bởi vì tất cả hoạt động sinh hoạt của anh ấy đều vây quanh nhị thiếu, thật sự là quá nhàm chán.
Là một dãy số lạ gửi tin nhắn tới, gửi thời gian và điểm.
Bình Bình cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ An Thành thật sự có tình nhân ở bên ngoài, đây là hẹn gặp mặt sao?
Chờ An Thành đi ra, Bình Bình liền đưa điện thoại cho anh ta: “Có một dãy số lạ nhắn tin cho anh, em chỉ nhìn thoáng qua thử thôi.”
Cô nói xong thì nhìn anh, chờ anh trả trời.
An Thành cầm lấy điện thoại, nhíu mày lại, tiện tay đóng điện thoại lại: “À… trước kia có biết người này, là tới mượn tiền, không cần để ý tới .”
Bình Bình cảm thấy các nói này của An Thành hơi kỳ quái, nhưng cô không nghĩ được gì, làm bộ như không có hứng thú ồ một tiếng, cầm lấy quần áo vừa hát vừa đi vào phòng tắm.
An Thành Nhìn bóng lưng thanh mãnh của cô, thở nhẹ mấy hơi, anh không thể sống như vậy được nữa, sau khi chuyện này chấm dứt, anh sẽ không để hắn ta chi phối mình nữa! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn anh cũng có ngày, bị chính lương tâm mình cắn chết.
Say rượu rời giường thì đầu hơi đau, mở mắt ra theo bản năng nhìn thời gian trên điện thoại, vậy mà đã 11 giờ, Mạnh Thiệu Đình nhanh chóng tỉnh táo lại, anh đứng dậy đi tắm, nước lạnh chảy xuống, anh mới cảm thấy mình tỉnh táo hơn, ngẫm lại ở quốc nội thì đang khoảng 2 giờ, chắc bây giờ cô đang nghỉ trưa, anh thay quần áo chuẩn bị đi ăn cơm.
Xuống lầu đã thấy Lâm Tịch Nhan ngồi ở đó, Mạnh Thiệu Đình không khỏi có chút phiền toái, ngày hôm qua thái độ của Tĩnh Tri rất kỳ quái, , bây giờ anh không có tâm tình đi ứng phó với cô ta.
Cảm nhận được sự không kiên nhẫn trên gương mặt anh, tâm Lâm Tịch Nhan ngày càng trầm xuống, nhưng cô ta vẫn kiên cường nghênh đón: “Tối hôm qua anh uống quá nhiều rượu, em hơi lo cho anh…”
“Tôi không sao, Lâm tiểu thư không cần khách khí.” Mạnh Thiệu Đình tránh khỏi tay cô ta, lạnh nhạt nói một câu.
Lâm Tịch Nhan ngẩn ra, có chút ủy khuất: “Thiệu Đình…”
“Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta không có khả năng.” Mạnh Thiệu Đình thấy hơi phiền chán, giọng điệu cứng rắn, mắt Lâm Tịch Nhan liền đỏ lên: “Thiệu Đình, trước đó anh cũng không có cự tuyệt em theo đuổi…”
“Nhưng tôi cũng không chấp nhận cô theo đuổi, Lâm tiểu thư, nếu cô nhớ không rõ, tôi sẽ nói lại lần nữa, tôi không thích cô, chúng ta không có khả năng…”
“Vì sao? Em đâu có chỗ nào không tốt? Có phải vì người phụ nữ Tĩnh Tri kia nên anh mới không chấp nhận em hay không? Thiệu Đình…cô ta là gì của anh? Vì sao trên điện thoại trừ em ra thì chỉ có mình cô ta là nữ? Anh chưa kết hôn, cũng không có bạn gái…Cô ta là ai? Là tình nhân của anh đúng không?”
Lâm Tịch Nhan liên tục chất vấn, lại càng khiến cho sắc mặt Mạnh Thiệu Đình ngày càng âm trầm băng lãnh hơn…
Anh đi nhanh một bước, con ngươi lợi hại bắn ra khí lạnh gần như muốn cắn nát Lâm Tịch Nhan, cô ta lập tức ngậm miệng, ngẩn ngơ lùi về sau một bước, thay đổi vẻ mặt điềm đạm đáng yêu: “Thiệu Đình…em...”
“Cô nhìn lén điện thoại của tôi.” Môi mỏng chậm rãi phun ra một câu lạnh lẽo, sắc mặt Lâm Tịch nhan trắng bệch, toàn thân đều phát run, cô ta uyển chuyển lạy động người nhìn anh: “Em không cố ý…ngày hôm qua anh đi toilet, điện thoại vang lên, em nhìn thấy tên này.”
Mạnh Thiệu Đình nhướng mày, đôi mắt hẹp dài phóng ra khí lạnh, anh cong môi, tay nhanh chóng bóp chặt lấy cằm Lâm Tịch Nhan, nhẹ nhàng hờ hững hỏi một câu: “Sau đó thì sao.”
Lực dưới tay anh tăng mạnh, giọng nói độc ác âm trầm vang lên: “Cô đã nhận điện thoại của cô ấy có phải hay không? Nói.”