Cô chợt buồn cười, cười bản thân ngây thơ và ngu dại, rồi lại chợt muốn khóc, khóc vì bản thân đã lãng phí thời gian mạng sống quý giá vào chuyện không có ý nghĩa như vậy.
Nhà họ Mạnh bị phá hủy, có ích lợi gì chứ? Ba mẹ sẽ không sống lại lần nữa, đứa bé sẽ không sống lại lần nữa, nhà họ Phó vẫn biến mất không còn chút tung tích như cũ, người thân sinh ly tử biệt (sống xa lìa mà chết cũng vĩnh biệt), đuổi đến không gian tận cùng không thể nào gặp lại, chị em trở mặt thành kẻ thù, trọn đời có lẽ cũng không thể thay đổi, tất cả mọi thứ, cũng không thể làm lại, cũng không thể thay đổi, cô kiên trì, đến tột cùng là vì cái gì?
Tại Tĩnh Viên yên tĩnh và trang nghiêm trước mặt, lần đầu tiên cô tự hỏi bản thân, lần đầu tiên cảm giác có chút mê mang không nói ra được.
"Tĩnh Tĩnh, sao vậy?" Lúc này anh mới vừa đi lên đình (đình nghỉ chân), đưa tay đè lại bờ vai của cô, gió đưa tới tiếng nói của anh, mang theo một chút hương vị làm cho lòng người yên tâm.
Khuôn mặt cô bình thản như nước, mà trên mặt sạch sẽ lại từ từ có nụ cười thản nhiên, cô cầm tay của anh, cười một tiếng mở miệng: "Không có gì, hơi xúc động, chúng ta đi thôi."
"Không dạo chơi trong vườn à?" Cô chủ động cầm tay của anh, khiến cho khóe môi anh khẽ nâng lên một chút, dưới mày kiếm mắt sáng, thật là cơ thể hoa lệ (đẹp đẽ và lộng lẫy), chẳng bao lâu sau, làm sao không phải là cô bị bộ dáng này của anh mê hoặc lần nữa, sau này mới có không ngừng lôi kéo dây dưa không cắt bỏ được.
Trong lòng thở dài một hơi, lắc đầu: "Còn nhiều thời gian, không cần gấp gáp trong một lát."
Những lời này của cô có lẽ làm trong lòng anh khẽ động, không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy cô dường như là được rửa tội, vẻ mặt rất là khác biệt với lúc trước, rồi lại có xu hướng mở cờ trong bụng bởi vì trong giọng nói cô ngầm có ý, chỉ là sau khoảnh khắc giật mình, thì lại đặt suy nghĩ vào trên người của cô, đỡ cô đi xuống đình.
Đi qua hành lang, qua giàn hoa, thỉnh thoảng sẽ đi qua từ các loại hình dáng cổng vòm, những kiến trúc cổ kính kia, những hành lang uốn khúc và cảnh vật kia mang theo hơi thở thời gian trước đây đầy ý nghĩa, từng bước là một cảnh đình viện đẹp đẽ, cuối cùng chen từng chút từng chút làm lòng của cô chật ních.
Đi qua một chỗ, sẽ nhớ tới rất nhiều tốt đẹp đã trải qua, khi còn bé cô bò qua cây đại thụ kia, lại vẫn lớn lên êm đẹp ở nơi đó, cô và Tĩnh Ngôn chơi trốn tìm ngủ ở bên trong hang núi giả, vậy mà hình dáng vẫn không thay đổi như cũ, xích đu yên lặng đứng ở chỗ đó trong vườn hoa to như thế, d>dq