Tĩnh Tri dừng lại, mua một chiếc bánh gato sinh nhật, lại mua thêm cả bánh gạo. Trong lúc chờ bánh gato mang ra quầy hàng, cô thừa dịp đi thang máy lên tầng trên, lúc đi qua khu thời trang nam bỗng nhìn thấy một chiếc áo lông cừu màu tàn thuốc rất đẹp, bỗng nhiên cô nghĩ mua tặng anh, nếu mặc lên người chắc chắn anh sẽ không bị lạnh.
Xách túi lớn túi nhỏ gì đó về nhà, xuống xe cô ngạc nhiên khi phát hiện ra xe của Mạnh Thiệu Đình đỗ ở bên ngoài ga ra. Tĩnh Tri ngẩn ra, không hiểu sao khóe môi liền cong lên…
Anh đang ngồi ở trong phòng khách nhàn nhã uống trà, nhìn thấy Tĩnh Tri đi vào, cũng chỉ hơi hơi nhướng mày, Tĩnh Tri nhận ra mình có chút khẩn trương. Cô đứng ở đó còn chưa tới kịp mở miệng, anh đã buông chén trà xuống, đứng lên, tiện tay móc từ trong túi áo ra một chiếc hộp bọc gấm nho nhỏ vứt ở trên bàn trà, vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng hời hợt) liếc cô một cái: “Quà sinh nhật, cô không thích thì mang đi đổi lại, tôi còn có chút việc, đêm nay sẽ không trở về đâu.”
Anh nói xong, cười một cái, đi thẳng qua bên người cô ra ngoài. Trong tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ, Tĩnh Tri không nhận thấy có một chút lưu luyến nào…
Chiếc túi lớn trong tay chậm rãi rơi xuống đất, Tĩnh Tri chìm trong sự tĩnh lặng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người hầu to nhỏ xì xào bàn luận… Cô mím miệng, nghiến chặt răng lại, từng chút, từng chút, khom lưng, nhặt cái gì đó ở trên mặt đất lên, rồi xoay người đi lên lầu.
Còn chiếc hộp nhỏ kia đặt ở nơi nào, cô cũng không hề liếc nhìn qua một cái.
Châm ngọn nến, tắt đèn, thay đôi dép lê mềm mại thoải mái, cô ngồi ở trên mặt đất, chìm trong giai điệu âm nhạc yêu thích… bánh gato cực kỳ ngọt, bánh gạo có phần hơi khô, QCA (cà phê Moka số 0) lại càng đắng đến mức đầu lưỡi đều tê dại đi… Nhưng mà, Tĩnh Tri lại không có cảm giác gì hết…
Cô ăn bánh gato, từng miếng, từng miếng… cho đến khi bụng căng trướng đến khó chịu, nhưng mà, cô vẫn không dừng lại… Mãi đến khi ăn hết sạch số bánh, uống hết sạch cà phê, cô mới chịu ngừng. Nhìn đống bừa bãi trước mặt, cô từng chút một cưỡng ép mình nhẹ nhàng nở một nụ cười…
Phó Tĩnh Tri, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ…
Ba mẹ đã cho mày cuộc sống, không phải để cho mày chảy nước mắt. Người đàn ông kia coi mày là không khí, tốt nhất mày cũng coi anh ta là không khí đi…
Quả nhiên, lừa mình dối người, cũng sẽ vui vẻ thêm một chút.
Đi làm, nấu cơm, nghiên cứu và luyện tập nấu ăn, đánh đàn, nghe nhạc, làm người mẫu cho An Gia Hòa, cứ như vậy, thời gian trôi qua thật vô cùng ung dung tự tại.
Còn về người phụ nữ được cực kỳ sủng ái kia, mọi người ở bên cạnh Phó Tĩnh Tri đã không còn e dè nữa, bắt đầu trắng trợn thảo luận. Có một lần trên đường đi cô đụng với Tĩnh Nghi và Tĩnh Tâm, bọn họ vốn dĩ muốn nhìn thấy một Phó Tĩnh Tri tiều tụy, ai ngờ cô lại có một tâm trạng cực kỳ tốt làm cho bọn họ phải giật mình.
“Chồng đã nhanh chóng muốn đuổi mày ra khỏi nhà, mày vẫn còn có thể cười được sao?”