Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hứa Tịnh Nhi nhoẻn miệng: “Còn bao lâu nữa thì đến?”.  

 

“Cái gì? Sốt ruột thế cơ à?”.  

 

“Không, tôi hơi buồn ngủ, nếu như đường còn xa, thì tôi sẽ ngủ”.  

 

“…”.  

 

Tả Tư cạn lời, lấy ipad của mình ra để xem báo cáo, không muốn nói chuyện với Hứa Tịnh Nhi nữa, sợ bị tức chết.  

 

Thế là tài xế ngồi trên quay lại trả lời: “Cô Hứa, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa”.  

 

Hứa Tịnh Nhi vâng một tiếng, rồi nhắm mắt tựa vào ghế, ngủ một giấc.  

 

Vốn cô cũng không chắc chắn như thế, chỉ có điều cô cảm thấy… Cố Khiết Thần sẽ không bỏ cô lại, chính vì suy nghĩ đó, nên cô mới tạo ra câu chuyện đi tự thú.  

 

Chỉ cần Cố Khiết Thần chưa chết, anh sẽ không giương mắt nhìn cô chịu tội oan.  

 

Nếu như anh thực sự đã chết, thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngồi tù rồi.  

 

Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự vùng ngoại ô.  

 

Tả Tư và Hứa Tịnh Nhi xuống xe, Tả Tư liếc cô một cái, rồi đề phòng dặn dò trước: “Một lát nữa mà có nhìn thấy cái gì, thì cũng đừng có kích động quá nhé”.  

 

Nói câu này xong, cô ta không tiết lộ điều gì nữa, cứ thế đi thẳng vào bên trong.  

 

Hứa Tịnh Nhi đứng ngây ra vài giây, sau đó cũng cất bước đi theo.  

 

Bước vào nhả, có người giúp việc mang dép cho cô thay, sau khi thay xong, Hứa Tịnh Nhi đi theo Tả Tư lên trên cầu thang xoắn, tiến về phía căn phòng ở cuối hành lang.  

 

Đến cửa phòng, Tả Tư không vào ngay, mà đưa tay lên gõ cửa.  

 

Trong phòng phát ra tiếng bước chân, cửa từ từ được mở ra.

 

Người mở cửa là một phụ nữ mặc đồ y tá, thấy là Tả Tư thì cung kính nói: "Cô Tả đến đấy à?".  

 

Tả Tư gật đầu, sau đó phân phó: "Cô ra ngoài đi".  

 

Người phụ nữ nghe lời đi ra ngoài.  

 

"Vào đi", Tả Tư nói với Hứa Tịnh Nhi rồi cất bước vào trong.  

 

Hứa Tịnh Nhi mím môi, bước vào.  

 

Căn phòng rất rộng, giữa phòng là một chiếc giường lớn, trên giường có một người đàn ông đang nằm, anh nhắm mắt, dường như đang ngủ say.  

 

Bên cạnh giường đặt các loại thiết bị máy móc, Hứa Tịnh Nhi không hề xa lạ, vì phòng bệnh của ông cụ Cố gần như cũng sắp xếp như vậy, đó là máy móc duy trì sự sống.  



Hứa Tịnh Nhi dần tiến lại gần, cô đã hiểu câu nói "mong cô đừng kích động" mà Tả Tư nói với cô khi nãy nghĩa là gì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK