Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tay của Tả An bị hất đi, bước chân bị luồng sức mạnh kia đẩy cho lùi lại một bước.  

             Hứa Tịnh Nhi không nhìn anh ta, nhưng cô không rửa nữa. Cô tắt vòi nước, cất bước ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đi về phía cửa.  

             Tả An khựng lại mấy giây rồi cất bước đi theo sau Hứa Tịnh Nhi, ra khỏi ngôi nhà.  

             Ngoài cửa, Kiều Sở đã chuẩn bị xe, vẫn chờ bên cạnh xe như mọi khi, nhìn Hứa Tịnh Nhi bước từng bước tới.  

             Anh ta vốn tưởng rằng Hứa Tịnh Nhi sẽ phớt lờ anh ta, tự rời đi, nhưng không ngờ cô lại đi đến hàng ghế sau, mở cửa xe rồi chui vào.  

             Kiều Sở sửng sốt, nhìn Tả An.  

             Ánh mắt Tả An cũng có chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng biến mất.  

             Anh ta nhanh chân bước tới, sau đó cũng chui vào xe, ngồi bên cạnh Hứa Tịnh Nhi. Thấy cô im lặng ngồi đó, cụp mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay, anh ta không nói gì, đóng cửa xe lại.  

             Sau khi Kiều Sở ngồi vào ghế lái, Tả An nói: "Lái xe đi".  

             Chiếc xe chậm rãi chạy trên đường.  

             Không biết đã đi bao lâu, dường như cuối cùng Hứa Tịnh Nhi cũng hoàn hồn, mắt cô vẫn nhìn chằm chằm bàn tay, đôi môi mấp máy, khàn giọng nói: "Anh hài lòng chưa?".  

             Tả An trầm mặc một lát, đáp: "Em làm tốt lắm".  

             Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, nở nụ cười chế giễu: "Tả Tư nói đúng, nếu thủ đoạn của anh không bỉ ổi bẩn thỉu như vậy, thì còn được coi trọng một chút".  

             "Nhưng bây giờ tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói anh... dù sao tôi cũng bị anh kéo vào vũng bùn này", cô nghĩ ra gì đó, nụ cười lạnh lẽo: "Anh có cảm thấy rằng dáng vẻ này của tôi càng xứng với anh hơn không?".  

             Kiều Sở nghe không lọt tai câu này, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Cô Hứa, xin chú ý cách dùng từ".  

             "Chủ nhân của anh còn không nói gì, anh ý kiến gì hả?", Hứa Tịnh Nhi rất ít khi quát nạt như vậy, nhưng lúc này, cô gần như buột miệng nói ra, không chút nể mặt: "Làm thì được nhưng không cho người ta nói?".  

             Sắc mặt Kiều Sở nhanh chóng sa sầm xuống, còn định nói gì đó thì nghe thấy Tả An nghiêm giọng nói: "Câm miệng".  

             Tuy có chút không cam lòng, nhưng anh ta cũng không thể làm trái nguyện vọng của mình, cố nuốt những lời muốn nói vào bụng.  

             Trong xe trở nên yên tĩnh.  

             Khoảng ba phút sau, Tả An lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng này, nhưng anh ta không tiếp câu nói vừa rồi của Hứa Tịnh Nhi, mà hỏi: "Cuối cùng Cố Khiết Thần... nói gì với em vậy?".  

             Trong camera, anh ta có thể nhìn thấy cuối cùng Cố Khiết Thần nói gì đó bên tai cô, nhưng camera không có tiếng, nên anh ta không nghe được là gì.  

             Mắt Hứa Tịnh Nhi vẫn đỏ ửng, nhưng cô lại mỉm cười, không chút giấu giếm, nói: "Anh ta nói với tôi rằng anh ta chưa bao giờ yêu tôi".  

             "Nếu anh ta đã không yêu tôi, thì dù tôi có làm gì, cũng không thể khiến anh ta hối hận đau khổ, vậy thì tôi cũng không cần phải nể tình gì cả... Thế nên, tôi đã làm theo ý anh, giết anh ta".  

             Tả An chậm rãi gật đầu: "Tịnh Nhi, sau này, chúng ta đã thực sự cùng hội cùng thuyền rồi".  

             Cô đã nhận được sự tin tưởng của anh ta, nhận được sự cho phép của bố anh ta, cô đã thực sự đứng về phía anh ta. Đây chính là điều bố anh ta đã dạy, để có được kết quả mong muốn, quá trình như thế nào không quan trọng.  

             Dường như nghe được một câu chuyện cười, Hứa Tịnh Nhi bật cười, cười một lúc, thậm chí còn cười ra nước mắt.  

             "Tả An".  

             Hứa Tịnh Nhi đã không còn nũng nịu gọi anh ta là cấp trên đại nhân như trước nữa, mà lạnh nhạt gọi thẳng tên anh ta.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK