Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Kiều Sở đến rất nhanh, sau lưng còn có bác sĩ đi theo.  

 

Hứa Tịnh Nhi thấy không còn việc của mình nữa, báo với Kiều Sở một tiếng, sau đó quay về phòng mình.  

 

Lúc đẩy cửa vào phòng, cô nhìn thấy Tiêu Thuần đang gọi điện thoại. Cô đi qua, nhận ra vẻ mặt Tiêu Thuần không tốt lắm, đợi cô ấy gọi xong mới hỏi: “Sao thế?”.  

 

Tiêu Thuần bĩu môi, lầm bầm chửi: “Trợ lý Lâm gọi cho mình, anh ta nói anh ta có việc gấp phải về bây giờ, bảo mình đại diện quản lý chuyện ở bên kia. Quái lạ, người nào người nấy sao ai cũng có chuyện gấp? Có đi chơi đàng hoàng được không? Không biết trợ lý Lâm sốt ruột quay về làm gì, phải chăng bên anh Khiết Thần có chuyện gì rồi?”.  

 

“Tiểu Tịnh Nhi, mình không ở cùng cậu được nữa, mình phải về bên đó thay trợ lý Lâm, cậu ở một mình có được không?”.  

 

Hứa Tịnh Nhi gật đầu cười: “Đi đi, mình không sao”.  

 

“Vậy mình đi trước đây, cậu có chuyện gì cứ gọi cho mình”.  

 

Sau khi Tiêu Thuần rời đi, Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống ghế sofa, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi liên tục.  

 

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ vừa khéo là thời gian ăn tối.  

 

Cô do dự một lúc, rốt cuộc vẫn cầm ống nghe lên, gọi cho nhân viên phục vụ phòng. Bên kia nghe máy, cô nói thẳng: “Nhờ cô giúp tôi chuẩn bị…”.  

 

 

 

Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi đến phòng làm việc của đội cứu hộ.  

 

Cô nhờ nhân viên phục vụ đẩy lần lượt mười xe thức ăn vào, sau đó, cô cúi mình thật sâu trước đội trưởng đội cứu hộ, nói: “Đội trưởng, tôi đến đây để cảm ơn anh và đội viên của anh. Hôm qua nếu không có các anh kịp thời cứu tôi và cấp trên của tôi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã gặp vấn đề nghiêm trọng. Tôi cũng không biết nên bày tỏ sự cảm kích của tôi như thế nào, cho nên tôi chỉ đành dùng cách này mời các anh ăn một bữa thịnh soạn”.  

 

Đội trưởng thấy vậy, vội vàng đỡ Hứa Tịnh Nhi dậy: “Cô Hứa, cô không cần khách sáo như vậy. Đây vốn là chuyện chúng tôi nên làm, mọi người không sao là tốt rồi”.  

 

Dừng một lúc, anh ta nhìn những chiếc xe thức ăn đó, vẫn nhận tấm lòng của cô: “Cái này chúng tôi xin nhận, cô có lòng quá”.  

 

Đội trưởng nói với một đội viên trong đội: “Gọi những người khác lại đây, nhân lúc còn nóng ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của cô Hứa”.  

 

Đội viên gật đầu, ra ngoài gọi người vào.  



Hứa Tịnh Nhi mím môi, nghĩ một lúc lại nói: “Đội trưởng, nghe nói hôm qua có một đội viên phát hiện ra chúng tôi trước tiên, là đội viên nào vậy ạ? Tôi muốn đích thân nói với anh ấy một lời cảm ơn”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK