Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Ông Hứa đập bàn, tức giận nói: “Hứa Triển Vọng, con ăn nói kiểu gì vậy? Có phải là cần tới bố dạy dỗ cho một trận không ? Ông Lưu, gia pháp!"  

 

Bà Hứa cuống lên, sợ con trai bị đánh bèn khuyên can: “Triển Vọng, nghe lời, đừng để bố tức giận!”  

 

Sau đó bà lại nhìn Hứa Tịnh Nhi nãy giờ không nói gì. Bà nói giọng trách móc: “Tịnh Nhi, con nói gì đi”.   

 

Hứa Triển Vọng nghe lời Hứa Tịnh Nhi nhất. Cô ấy khuyên một câu còn hơn cả trăm lời nói tới sùi bọt mép của bà. Vậy mà cô cứ đứng đó xem kịch hay. Cả hai đứa thật khiến người ta phải phiền não mà.   

 

Về nhà ăn cơm một bữa, Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn làm loạn tới mức này. Càng không muốn Triển Vọng vì mình mà bị bố trách phạt. Dù cô không muốn ép em trai, nhưng…cô chỉ muốn ăn một bữa cơm đoàn viên, vui vẻ bên gia đình mà thôi.   

 

Cô nhếch miệng, khẽ nói: “Triển Vọng, gọi anh rể đi!”  

 

Triển Vọng trừng mắt nhìn cô đầy uất ức nhưng vẫn không chịu lên tiếng.   

 

Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên, véo tai cậu: “Có phải là đến lời của chị cũng không nghe nữa rồi phải không?”  

 

Triển Vọng và Tịnh Nhi nhìn nhau vài chục giây. Thế cục đã định, cậu mím môi, nhìn về phía không khí và hét lên một câu: “Anh rể”.   

 

Khiết Thần chẳng thèm khách khí, cứ thế đáp lại: “Ờ”.   

 

Ông bà Hứa thở phào. Vừa đúng lúc người giúp việc nói là cơm canh đã chuẩn bị xong, thế là tất cả đứng dậy, di chuyển về phía nhà ăn.   

 

Lúc ngồi xuống, bà Hứa đã sớm có sự chuẩn bị. Bà chộp chặt tay con trai, kéo ngồi xuống cùng mình, không để cậu chiếm vị trí của Khiết Thần.   

 

Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi ngồi một phía. Bà Hứa và Triển Vọng ngồi một phía.   

 

Lúc ăn cơm, Hứa Tịnh Nhi liên tục gắp thức ăn cho Triển Vọng. Bà Hứa chau mày nhắc nhở: “Tịnh Nhi, con có thể nào đừng thiên vị vậy không. Chăm sóc chồng con nhiều một chút chứ. Gắp thức ăn cho Khiết Thần đi!”  

 

 

 

Triển Vọng vừa ăn thức ăn chị gắp cho mình vừa nói bằng vẻ khinh thường: “Anh ta không có tay chắc. Lớn bằng từng nào rồi mà vẫn cần có người chăm sóc chứ”.   

 

Ông Hứa cười tới mức tức giận: “Con nói vậy mà không biết ngại sao? Vậy con không có tay chắc?”  

 

Hứa Triển Vọng lập tức đặt cốp đôi đũa xuống bàn, chắp tay ra sau lưng, cười tít mắt: “Đúng vậy, con không có tay. Chị, bón cho em! A!”  

 

…  

 

…  

 

Sắp bị chọc tức tới mức phát bệnh, giờ ông bà Hứa chỉ còn biết câm nín.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK