Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tả An đứng bên cạnh với sắc mặt bình tĩnh. Tả Tư dựa người vào tường, tay siết chặt, đôi mắt ánh lên vẻ thù hận. Tiêu Thuần đứng bên cạnh Hứa Tịnh Nhi, ôm cánh tay cô, thi thoảng còn an ủi: “Không sao đâu, đừng lo lắng”.   

 

Tả An ngước nhìn, thấy sắc mặt tái mét đến rợn người của Hứa Tịnh Nhi và dáng vẻ run rẩy của cô thì anh ta quay người bỏ đi.   

 

Vài phút sau, anh ta quay lại. Trong tay cầm một ly cacao nóng đưa tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi: “Uống chút cho bình tĩnh lại”.   

 

Hứa Tịnh Nhi đứng im, Tiêu Thuần nhận lấy giúp cô và lịch sự đáp lại: “Cảm ơn”.   

 

Cô ấy đưa lên miệng Hứa Tịnh Nhi, dịu đàng nói: “Uống chút đi nào, cậu cũng bị dọa sợ hết hồn rồi, nạp chút năng lượng đừng để bị ngã ra đấy”   

 

Hứa Tịnh Nhi nhìn cô ấy chăm chăm rồi uống một ngụm.   

 

Cuộc phẫu thuật đã diễn ra gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng thì đèn báo đỏ trước cửa phòng cũng đã tắt.   

 

 

 

Cửa phòng kéo ngang, bác sĩ gỡ khẩu trang, bước ra.   

 

Hứa Tịnh Nhi đứng bật dậy, đi về phía bác sĩ. Những người khác cũng vây  lấy ông. Sắc mặt bác sĩ vô cùng thản nhiên, giọng nói nghe có vẻ thoải mái: “May mà không bị thương nặng, tay trái và chân trái bị gãy, hơi bị chấn thương vùng đầu một chút nhưng không gặp vấn đề gì đáng ngại, tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi là được”.   

 

Kết quả này có hơi bất ngờ nhưng cũng là kết quả tốt rồi, may mà vết thương không quá nghiêm trọng.   

 

Hứa Tịnh Nhi như trút được gánh nặng. Lúc này cô bỗng cảm thấy chóng mặt, cơ thể loạng choạng. May mà Tả An đứng bên cạnh đã nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.   

 

Anh ta nhìn cô với vẻ nghi ngờ: “Cô không sao chứ”.   

 

Hứa Tịnh Nhi cố gắng đứng vững: “Không sao, cảm ơn anh”.   

 

Bác sĩ nói tiếp: “Lát nữa Cố tổng sẽ được chuyển tới phòng bệnh phổ thông, hết thuốc mê sẽ tỉnh. Thế nhưng hiện tại anh ấy cần không gian yên tĩnh tuyệt đối để nghỉ ngơi. Thế nên mọi người muốn tới thăm thì để ngày mai nhé”.   

 

Sau khi dặn dò xong, người bác sĩ bèn rời đi.   

 

Tả Tư quay qua nhìn mấy người Hứa Tịnh Nhi: “Nghe thấy bác sĩ nói chưa? Mọi người có thể về được rồi. Tối nay tôi sẽ ở lại cùng Cố tổng”.   

 

Tiêu Thuần bật cười: “Tới lượt cô dặn dò bọn tôi sao? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà cô ở lại”.   

 

“Không phải tôi, lẽ nào cô muốn để thư ký Hứa ở lại sao? Cô ta dựa vào thân phận gì chứ? Vợ cũ chắc? Hay là..”, Tả Tư liếc nhìn Tả An, giọng điệu đầy vẻ chế nhạo: “Dựa vào thân phận là thư ký của phó tổng giám đốc đây?”  

 

Tiêu Thuần lạnh giọng: “Tôi nói là để Hứa Tịnh Nhi ở lại bao giờ? Tôi ở lại thì sao? Tôi và anh Khiết Thần là anh em, thân hơn so với cái loại chỉ dựa trên quan hệ hợp tác như cô, vậy được chưa?"  



“Cô…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK