Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả An im lặng vài giây, cảm thấy hiếu kỳ bèn hỏi thêm một câu: “Cô không thích người như Khiết Thần à?”  

 

“Lúc tôi còn ít tuổi, mắt có vấn đề đó. Giờ khó khăn lắm mới tỉnh ngộ, tại sao tôi vẫn còn thích người như vậy chứ?”, Hứa Tịnh Nhi đùng đùng nổi giận. “Giờ tôi thích người dịu dàng, có được không?”  

 

Cô ấy hung hăng vài giây sau đó trở nên mềm dịu, cười híp mắt nhìn Tả An. Giọng nói của cô mỗi lúc một nhỏ: “Thực ra, tôi thích người đẹp trai này. Tính cách không quan trọng, quan trọng nhất là mặt tiền”.   

 

Tả An một lần nữa cảm thấy cạn lời.   

 

Nếu không phải hôm nay Hứa Tịnh Nhi uống say thì anh ta cũng không thể nào biết được rằng, một người con gái chỉ trong một thời gian ngắn thôi  đã có thể có đủ các thể loại cảm xúc như thế.   

 

 

 

Đêm càng lúc càng khuya, trên đường đã không có người qua lại.  

 

Tả An đưa tay xem đồng hồ, sắp mười hai giờ. Hứa Tịnh Nhi say đến như vậy, không thể để mặc cô quấy phá nữa, vẫn nên đưa cô về nghỉ ngơi nhân lúc còn sớm. Nếu không, ngày mai thức dậy, rượu còn sẽ rất khó chịu.  

 

“Nên đi về rồi, đứng dậy, tôi đưa cô về”.  

 

Hứa Tịnh Nhi cũng đã hơi mệt, không phản đối, rất ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Cô đặt hai chân xuống đất, đang định đứng lên. Tả An thấy cô say rượu đến mức quên mang giày, bất đắc dĩ lắc đầu, lại nói: “Đợi một chút, mang giày vào trước đã”.  

 

“Ồ, được”, Hứa Tịnh Nhi ngoan ngoãn trả lời, sau đó thật sự ngồi xuống đó, không động đậy.  

 

Tả An không khỏi nhắc nhở một câu: “Mang giày”.  

 

Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Mang đi!”.  

 

Hai người nhìn nhau mất nửa phút, Tả An mới hiểu ra ý của cô, chẳng lẽ là… bảo anh ta mang cho cô?  

 

Lần này đến lượt Hứa Tịnh Nhi thúc giục: “Mang giày đi!”.  

 

Tả An bóp chặt ấn đường, thôi vậy… anh ta không muốn so đo với phụ nữ uống say. Đừng thử nói lý với bọn họ, có thể thuận theo thì thuận theo đi, nếu không, không biết phải giày vò đến mấy giờ.  

 

Anh ta chỉ đành khom đầu gối, quỳ một chân trước mặt Hứa Tịnh Nhi. Hứa Tịnh Nhi vui vẻ phối hợp đưa chân lên.  

 

Tả An nhìn bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đó, lại cảm thấy thần kỳ, chân của phụ nữ lại có thể nhỏ đến thế này. Chân nhỏ thế này mà hình như lại có sức mạnh vô tận.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK