Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô không nhịn được nữa lên tiếng: “Cố Khiết Thần, anh có thể đi hỏi bác sĩ giúp tôi, có loại thuốc nào giảm đau giảm ngứa hay không, lấy cho tôi một ít đi!”.  

 

Cố Khiết Thần thấy cô khó chịu, anh càng khó chịu hơn. Nhưng mấy tiếng trước cô đã tiêm một mũi an thần, không thích hợp dùng thêm thuốc nữa.  

 

Anh đi vào phòng tắm, lấy khăn lông nhúng nước ấm, vắt khô. Sau đó đi ra, giúp cô lau sạch mặt mũi.  

 

Tiếp theo, anh vén chăn lên, cũng leo lên giường, tựa người vào đầu giường. Anh đưa tay ôm lấy Hứa Tịnh Nhi, để cô dựa vào lòng mình. Một cánh tay của anh nắm chặt tay cô, tay còn lại khẽ vỗ về vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây với em, ngủ đi”.  

 

Hứa Tịnh Nhi thực sự quá mệt mỏi, sức lực nói chuyện cũng không có. Cô dựa đầu vào hõm vai Cố Khiết Thần, nhắm mắt lại, thử vào giấc ngủ.  

 

Cũng không biết là vì quá mệt, hay là vì tay Cố Khiết Thần rất ấm áp, hay là… anh đang ở bên cạnh cô, cô lại nhanh chóng quên đi sự khó chịu của vết thương, chìm vào giấc ngủ say.   

 

 

 

Bên ngoài cửa sổ bất tri bất giác nhuộm màu trắng bạc, mặt trời nấp sau tầng mây dần dần ló dạng, ánh sáng dần dần lan tỏa chiếu xuống.  

 

Cố Khiết Thần cả đêm không ngủ, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm Hứa Tịnh Nhi đã ngủ say. Cô yên tĩnh dịu dàng nằm trong lòng anh, đúng là như một giấc mơ.  

 

Nơi đáy mắt anh dần dần hiện lên vẻ si mê, sau đó biến thành nỗi vui mừng rất nhạt, rất nhạt.  

 

Không biết nhìn bao lâu, mắt anh cuối cùng cũng cảm thấy cay cay. Cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, đầu dựa vào đầu Hứa Tịnh Nhi, chìm vào giấc ngủ.  

 

…  

 

Tiêu Thuần ôm bó hoa đủ màu sắc, thậm chí còn dính sương sớm đi đến bệnh viện.  

 

Tiểu Tịnh Nhi thích hoa, lại còn thích hoa tươi xinh đẹp, cô nói nhìn vào nó sẽ khiến tâm trạng người ta vui vẻ.  

 

Cho nên mới sáng sớm, cô ấy đã lái xe đi đường xa, chạy tới chợ hoa ở ngoại ô, tự tay hái hoa, để lúc cô nhìn ngắm thì có thể vui vẻ, có ích cho việc hồi phục.  

 

Đến trước cửa phòng bệnh, Tiêu Thuần dùng một tay nhẹ nhàng vặn khóa cửa, đẩy cửa ra. Lúc định đi vào thì lại bị cảnh tượng trước mắt làm khựng lại.  

 

Hai người trên giường bệnh dựa vào nhau mà ngủ, môi hai người cong lên, giống như đang mơ cùng một giấc mơ vừa đẹp vừa hạnh phúc giống như nhau.  

 

Cuối cùng bọn họ vẫn… quay về ba năm trước rồi sao?  

 

Tiêu Thuần đứng đờ ra tại chỗ, lẳng lặng nhìn, cổ họng dâng lên sự chua xót, bị cô ấy cố ép nuốt xuống.  



Chốc lát sau, cô ấy đặt hoa trong tay xuống ghế sofa ở bên cạnh, yên lặng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK