Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Bọn họ... đã thực sự trở thành những người xa lạ biết rõ về nhau rồi sao?  

 

Nhưng dùng từ biết rõ về nhau để hình dung bọn họ liệu có đúng không? Bọn họ thực sự từng biết rõ về nhau sao? Như đối với cô, dù cô và Cố Khiết Thần từng yêu nhau, từng kết hôn, từng sống với nhau thân mật như vậy, nhưng cô chưa bao giờ thực sự biết rõ về anh.  

 

Anh luôn giống như từng đám mây mù, cô vạch hết đám này sang đám khác, nhưng vẫn không thể nhìn thấy tận đáy.  

 

Nếu đã là tài xế thì Hứa Tịnh Nhi vẫn rất khách sáo hỏi một câu: "Cố tổng, anh muốn đi đâu?".  

 

"Về chung cư", Cố Khiết Thần không mở mắt, bình thản đáp lại, chỉ là giọng nói có chút kìm nén, dường như đang kiềm chế điều gì đó.  

 

Nơi này rất gần chung cư, chỉ lái xe khoảng hai mươi mấy phút là tới. Chắc không phải anh không muốn ở cạnh cô lâu, nên mới muốn về chung cư đấy chứ?  

 

Hứa Tịnh Nhi nhếch môi, khởi động máy, đạp chân ga, chiếc xe hòa vào dòng xe trên đường.  

 

Hôm nay không bị tắc đường, nhưng gặp nhiều đèn đỏ, xe vừa đi được một đoạn lại phải dừng lại. Cũng không biết có phải xe cứ đi đi dừng dừng khiến Cố Khiết Thần khó chịu, hay là hơi men của rượu khiến anh khó chịu, sắc mặt của anh dần trở nên khó coi, tái nhợt đi.  

 

Hứa Tịnh Nhi không có ý quan sát anh, nhưng lúc lướt qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt anh quả thực đang trở nên trắng bệch với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.  

 

Cô do dự một lát, rồi vẫn nhẹ giọng lên tiếng: "Cố tổng, sắc mặt anh rất khó coi, anh không sao chứ? Có cần... đến bệnh viện không?".  

 

Cô vừa dứt lời, Cố Khiết Thần đã lạnh lùng từ chối: "Không cần".  

 

Hai chữ này anh nói rất nhỏ, nói xong lại mím chặt môi.  

 

Hứa Tịnh Nhi chỉ đành tiếp tục lái về phía chung cư, đến dưới tầng một, cô dừng xe, ngoảnh lại nhìn Cố Khiết Thần, đang định nói đã đến rồi, thì thấy anh đang ngửa đầu ra lưng ghế, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ như cực kỳ khó chịu.  

 

 

 

Anh bị làm sao vậy? Nhìn không giống như là say rượu...  

 

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi đanh lại, nhanh chóng cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, vòng ra hàng ghế sau. Sau khi mở cửa xe, cô hơi cúi người nhìn anh, khẽ gọi: "Cố Khiết Thần, anh không sao đấy chứ? Tỉnh lại đi!".  

 

Không biết là Cố Khiết Thần không nghe thấy, hay đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, không đếm xỉa gì đến cô.  

 

"Cố Khiết Thần, mau tỉnh lại đi!", Hứa Tịnh Nhi vừa gọi vừa chìa tay ra, đẩy nhẹ vai anh để thăm dò.   

 

Tay cô mới chạm vào vai anh, anh liền mở bừng mắt, ánh mắt nhìn cô đầy sắc bén, khiến Hứa Tịnh Nhi không khỏi sững sờ.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK