Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hứa Tịnh Nhi cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ là cô không ngờ anh lại gấp như vậy.  

 

Cũng phải, nếu nói về sự lạnh nhạt thì không ai bằng Khiết Thần.   

 

Hứa Tịnh Nhi mỉm cười, đáp lại: “Tùy anh”.   

 

Nói xong, bọn họ không nói thêm gì nữa, cứ thế chìm trong im lặng. Khoảng hơn một phút sau, người đàn ông lên tiếng: “Muộn lắm rồi, để anh bảo trợ lý Lâm đưa em về”  

 

“Không cần đâu”.  

 

Hứa Tịnh Nhi từ chối rồi quay người bỏ đi.   

 

Sau khi cô đi được một vài bước, giọng nói của Khiết Thần lại vang lên: “Hứa Tịnh Nhi, cảm ơn em”.   

 

Hứa Tịnh Nhi dừng bước, không hề quay đầu lại. Đôi mắt cô ánh lên vẻ rối rắm, cho tới khi anh nói câu thứ hai: “Hơn một tháng qua, cảm ơn em đã chăm sóc ông nội”.  

 

Hứa Tịnh Nhi khẽ nuốt nước bọt.  

 

Cô còn chưa nói thì Khiết Thần đã nói câu thứ ba: “Chỉ là sau này…không cần đến nữa”.   

 

Sau này, cô không còn là người nhà họ Cố nữa. Ông cụ cố cũng không còn là ông của cô nữa, nên không cho cô đến đúng không?  

 

Thực ra hôm nay cô cũng muốn nói lời tạm biệt với ông cụ, vậy nên cũng đâu cần anh phải nói ra.   

 

Hứa Tịnh Nhi quay người lại, cười lạnh lùng: “Thứ nhất, em chăm sóc ông vì ông cũng thương, cũng yêu em, không liên quan gì tới nhà họ Cố. Thứ hai, anh yên tâm, không cần anh nhắc, em sẽ không bao giờ tới nữa”.   

 

Cô lại nuốt nước bọt, nói ra câu cuối cùng: “Ngày mai chín giờ sáng, gặp nhau ở tòa”.  

 

Khiết Thần đáp lại: “Được”  

 

Hứa Tịnh Nhi cũng quay người bỏ đi khi anh chưa nói hết câu.   

 

Cô chạy vào trong thang máy. Khi cánh cửa đóng lại thì cô cũng không chịu đựng thêm được nữa. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.   

 

 

 

Thang máy đi xuống lầu một. Tiếng ting vang lên. Cánh cửa mở ra.   

 

Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, giấu khuôn mặt trong mái tóc. Cô đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mới bước ra.   

 

Dù đã là đêm khuya nhưng bệnh viện vẫn đông nghịt người. Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng bắt taxi, kéo cửa xe ra và ngồi vào.   

 

Mắt cô vẫn còn đỏ, cô ngước nhìn người tài xế, nói địa điểm rồi lại cúi xuống.   

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK