Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Nhìn thấy tin nhắn từ số lúc trước gửi đến, trong đôi mắt ảm đạm của cô lóe lên tia sáng.  

             Tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy, cô cố gắng để tay mình ổn định lại, sau đó mới mở tin nhắn ra, đọc nội dung bên trong.  

             Cô đọc đi đọc lại mấy lần rồi mới nhắm mắt lại.  

             Sau khi khóa màn hình điện thoại, cô không muốn rửa tay nữa, bèn rời khỏi phòng tắm.  

             Đã là thời gian ăn tối, nhưng Hứa Tịnh Nhi không muốn ăn. Đọc tin nhắn đó xong, cô chỉ cảm thấy cả người rã rời. Sau khi khóa trái cửa, cô nằm lên giường, nhắm mắt ngủ.  

             Cứ nghĩ sẽ bị ác mộng liên tục, nào ngờ có lẽ là do cú sốc quá lớn, cô lại ngủ một giấc say sưa, trong đầu trống rỗng, không suy nghĩ gì cả.  

             Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã có ánh nắng chiếu vào.  

             Hứa Tịnh Nhi hơi mơ màng, ánh mắt mê man một lúc, tạm thời không phân rõ là ngày tháng năm nào. Cho đến khi cô cầm điện thoại lên xem ngày giờ, sau đó lại nhìn thấy hai tin nhắn mà Tả An gửi tới.  

             “Tối qua gõ cửa phòng em không thấy em trả lời, đoán là em quá mệt nên đã nghỉ ngơi. Sáng anh cũng dặn người giúp việc đừng quấy rầy em. Em dậy rồi thì xuống lầu ăn chút gì đó, tiệc tối nay phải chuẩn bị một chút”.  

             “Dậy rồi thì nói với anh một tiếng”.  

             Xem xong, Hứa Tịnh Nhi không trả lời, thoát luôn ra ngoài.  

             Cô đứng dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân một hồi, sau đó mở cửa phòng, xuống lầu, đi vào phòng ăn.  

             Mặc dù bây giờ cô vẫn không muốn ăn, nhưng tối nay còn có bữa tiệc phải ứng phó. Nếu đã dùng thân phận vợ chưa cưới của Tả An tham dự tiệc thì không thể không xã giao, cô phải có thể lực.  

             Dù gì xã giao xong thì cổ phần mới có thể về tay mình, nhắm tới điều này, cô phải ăn chút gì đó.  

             Có lẽ đúng là oan gia ngõ hẹp, trong phòng ăn đã có người ngồi, là Tả Tư.  

             Hứa Tịnh Nhi nhìn thấy cô ta, bước chân cũng không dừng lại mà đi thẳng đến vị trí trước kia cô ngồi, kéo ghế ra, ngồi xuống.  

             Mặc dù ngồi xéo đối diện với Tả Tư, nhưng cô ngước mắt lên vẫn dễ dàng nhận ra sắc mặt Tả Tư rất tiều tụy, mắt cũng đỏ ửng. Dù đã trang điểm vẫn nhìn ra được trạng thái không tốt.   

             Ở trước mặt người khác, cô ta chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy, bất cứ lúc nào cô ta cũng mang tư thái của một cô công chúa đứng trên cao, tao nhã, xinh đẹp, ngạo nghễ.  

             Cũng không biết Tả Tư đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình, hay là không muốn quan tâm tới cô, khóe mắt vẫn không liếc nhìn cô lấy một cái.  

             Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi cũng sẽ không chủ động lên tiếng chọc vào cô ta, thế là cũng im lặng.  

             Người giúp việc bưng món ăn lên cho Hứa Tịnh Nhi, Hứa Tịnh Nhi ăn từng miếng một.  

             Dường như thấy cô còn có tâm trạng ăn uống, Tả Tư bỗng nhiên lên tiếng, vẫn giễu cợt như vậy: “Quên chúc mừng cô, tự tay giết chồng cũ, thành công đèo bồng Tả An. Tối nay sắp công khai cô là con dâu tương lai của nhà họ Tả với mọi người. Thế nào? Chiếc bánh bao tẩm máu này ngon không?”.  

             Hứa Tịnh Nhi tiếp tục ăn trong im lặng.  

             Tả Tư quăng dao nĩa xuống, khoanh hai tay trước ngực, dựa người vào lưng ghế. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Tả Tư không ngừng cười nhạt: “Hứa Tịnh Nhi, để đạt được lợi ích mình muốn mà giúp kẻ xấu làm việc ác, cô cũng không sợ không có phúc mà hưởng!”.  

             “Ông trời đều nhìn thấy cả đấy, cô làm việc xấu rồi sẽ có ngày phải trả giá… Cô còn nhớ mình từng là một nhà báo đầy chính nghĩa không? Bây giờ nghĩ lại có thấy nực cười không?”.  

             Hứa Tịnh Nhi liếc nhìn bóng người đi xa dần qua khóe mắt, cô nhếch môi, lên tiếng.   

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK