Mục lục
Cố tổng lại phát điên rồi! - Hứa Tịnh Nhi - Mẫn Hạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thuần Thuần Trỗi Dậy: Vậy sáng mai mình lái xe đến đón cậu~  

 

Hứa Tịnh Nhi trở về phòng, ném điện thoại lên chiếc tủ kê đầu giường, trèo lên giường, ôm lấy gối, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.  

 

Vì trong nhà không có người nên vô cùng yên tĩnh, mà cô thì buồn ngủ, nên ngủ một giấc say không biết gì, đợi đến khi cô tỉnh giấc, mở mắt ra, cầm điện thoại lên xem thì đã hơn bảy giờ tối rồi…  

 

Bên ngoài mặt trời đã lặn, trong phòng cũng tối om.  

 

Cô với tay bật đèn, ánh đèn vàng ấm áp, cô ngồi dậy, đi vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh người, đến khi bước ra, điện thoại của cô reo lên.  

 

Cô nhanh chân đi đến cầm điện thoại lên, nhìn thấy trên màn hình hiện tên Cố Khiết Thần, cô nhoẻn miệng cười, rồi ấn nghe: “A lô”.  

 

Nghe giọng cô hơi khàn, Cố Khiết Thần trêu chọc: “Vừa ngủ dậy à?”.  

 

“… Còn không phải tại anh à”, Hứa Tịnh Nhi oán trách.  

 

Anh cười nhẹ một tiếng, nhưng vẫn tự giác nhận lỗi: “Ừ, tại anh, lần sau anh sẽ cố gắng…”.  

 

“…”.  

 

Hứa Tịnh Nhi buồn phiền vỗ vào má, tại sao cô lại nhắc đến chủ đề này chứ, biết rõ nếu so về độ mặt dày thì cô sẽ thua mà.  

 

“Khụ khụ”, Hứa Tịnh Nhi ho lên một tiếng, rồi cố tình đổi chủ đề: “Hôm nay anh lại phải tăng ca à?”.  

 

Tầm giờ này đáng ra Cố Khiết Thần phải về đến chung cư rồi, nhưng anh lại chỉ gọi một cuộc điện thoại.  

 

“Ừ, tối nay có một cuộc họp video, có khi phải muộn mới xong, chưa chắc anh đã về được, với cả nếu như tối nay có thể đàm phán được dự án này, thì sáng sớm mai anh sẽ phải bay sang Mễ ký hợp đồng, dự tính ở lại đó ba ngày”.  

 

Giọng Cố Khiết Thần khẽ hạ xuống, thoáng chút lo lắng: “Giờ cô Lâm không ở đấy, nhà có một mình em, hay là anh bảo cô Lâm sang với em nhé”.  

 

“Không cần đâu!”.  

 

Tuy Hứa Tịnh Nhi luôn cho rằng, từ sau lần cô bị thương, Cố Khiết Thần có phần lo lắng cho cô thái quá, nhưng đến mức này thì không cần thiết.  

 

Cô đã là người trưởng thành, đâu phải đứa nhóc lên ba, ở chung cư thôi cũng cần người trông à?  

 

“Giờ ông nội không thể không có cô Lâm bên cạnh, dù gì cô Lâm đã chăm ông nhiều năm, ông cũng quen rồi, giờ sức khỏe ông không tốt, cứ để cô Lâm ở với ông đi, em ở chung cư sẽ không có chuyện gì đâu, với cả, mai Thuần Thuần hẹn em rồi, bọn em sẽ đi suối nước nóng trên núi, ngủ lại đó một đêm, có cô ấy đi cùng em thì anh yên tâm được rồi chứ?”.

 

Cố Khiết Thần ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì.  

 

Hứa Tịnh Nhi hiểu ý của anh, cô mới trải qua nguy hiểm, anh đương nhiên sẽ thận trọng hơn, nhưng dẫu thế, anh cũng không thể vì chuyện này mà cả đời không cho cô ra ngoài chứ? Hơn nữa, cô không muốn Cố Khiết Thần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô.  



Khẽ mím môi, Hứa Tịnh Nhi nói một cách thoải mái nhất có thể: “Cố Khiết Thần, lần này là em đi chơi, không phải đi làm nhiệm vụ lấy tin tức, sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, anh không thể nào cấm cả em đi chơi chứ? Vậy há chẳng phải em hoàn toàn mất tự do sao? Cuộc đời vô vị lắm. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK