• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đã biết, Cửu Gia?”

Đáp một tiếng, A Báo cất bước đi về phía Diệp Phi Nhiên, vừa đi vừa dãn gân cốt, người này bẻ mười khớp ngón tay kêu vang răng rắc, tỏ ý cơ bắp bản thân cứng cáp như mình đồng da sắt.

Thấy anh ta ra tay, vẻ mặt vệ sĩ áo đen bên cạnh cũng rất hứng thú.

A Báo trước kia là Quyền Vương giới hắc đạo tung hoành khắp Đông Nam Á, không những võ công cao mà ra tay còn tàn nhẫn, người quen đều biết rõ anh ta ra tay thì sẽ thấy máu, đối phương không chết cũng tàn, nếu không tuyệt đối sẽ không ra tay.

Ma Cửu Gia trong một lần tình cờ thấy được thân thủ của A Báo, lúc này mới bỏ ra số tiền lớn kéo anh ta làm thuộc hạ mình, từ khi A Báo đến Hoa Hạ thì Ma Cửu Gia chưa từng phải đích thân ra tay nữa.

Có thể nói quyền thế hiện tại của Ma Cửu Gia, có phân nửa là do A Báo tự mình lấy về.

Cảm nhận được sát khí trên người A Báo, Hàn Soái căng thẳng nói: “Em bam anh ngăn anh ta trước, mày mau chạy đi”.

“Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to thôi”.

Diệp Phi Nhiên nói rồi kéo Hàn Soái ra sau lưng, bước lên nghênh đón A Báo.

Đối phương trông rất hung hãn, thực ra căn bản ngay cả bậc cửa võ giả cấp Hoàng cũng chẳng thể bước chân vào, loại thế này sao anh có thể coi trọng.

“Nhóc con, mẹ nó mày tự tìm chết mà!”

Mắt thấy vẻ mặt non nớt của đối phương coi thường mình, A Báo tức giận quá lên, vươn tay bóp chặt cổ họng và nắm lấy đầu Diệp Phi Nhiên.

Anh ta xuất thân từ võ đài ngầm, chiêu thức không màu mè, nhưng đều là bản lĩnh thực sự tôi luyện từ những trận chiến sinh tử, chiêu nào cũng chí mạng.

“Cút đi cho tao!”

Dưới thần thức của Diệp Phi Nhiên, trong mắt mọi người xung quanh, chiêu thức nhanh như chớp của A Báo lại trở nên chậm như ốc sên vậy.

Anh nhấc chân đá vào bụng dưới đối phương, đối phương lập tức bay xa mười mấy mét, rơi thẳng lên vách tường phòng bao, sau đó rơi xuống bên cạnh Đào Vĩ ầm một tiếng.

Một cước này đá rất mạnh, hung hãn như A Báo cũng giãy giụa mấy lần vẫn không thể bò lên được, vẻ mặt đau đớn nằm gục ở đó.

Ba người Đào Vĩ sợ hãi giật mình nhưng vẫn quỳ ở ở đó, không dám động đậy.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Hàn Soái kinh sợ suýt nữa đã nhảy lên, nói: “Mẹ nó, thằng ba, mày uống thuốc tăng lực à? Trước giờ chưa từng thấy mày lợi hại thế này bao giờ cả”.

Trong ba năm quen biết qua lại, ấn tượng về Diệp Phi Nhiên chính là lịch sự nhã nhặn, yếu ớt, trước giờ chưa từng nghĩ anh em tốt của mình lại là một cao thủ thế này.

Thấy thuộc hạ mạnh nhất của mình là A Báo bị đối phương dùng một đòn đánh bại, vẻ mặt Ma Cửu Gia bỗng nghiêm túc vô cùng.

Ông ta quan sát Diệp Phi Nhiên rồi nói: “Nhóc con, thân thủ không tệ đấy!

Tao cho mày cơ hội, chỉ cần mày có thể làm thuộc hạ của tao thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, mấy người này tao cũng sẽ bỏ qua, thế nào?”

Ông ta nói xong, vẻ mặt mọi người xung quanh đều thay đổi, phải biết rằng Ma Cửu Gia nổi danh là có thù tất báo, hôm nay có thể nhượng bộ đến vậy, xem ra đã coi trọng năng lực của người trẻ tuổi này.

Nói xong, vẻ mặt ông ta lạnh nhạt nhìn Diệp Phi Nhiên, bản thân ông ta là người đứng đầu trong Tứ Đại Long Đầu ở thành phố Giang Nam, người trẻ tuổi trước mặt này chắc chắn sẽ không từ chối.

Nhưng không ngờ là Diệp Phi Nhiên chỉ cười nhạt khinh thường, ánh mắt đầu vẻ châm chọc: “Bảo tôi làm thuộc hạ của ông, ông xứng sao?”

Vẻ mặt Ma Cửu Gia u ám, nói: “Nhóc con, xem ra mày muốn chơi với tao tới cùng rồi, nói cho tao biết rốt cuộc mày là ai?”

“Diệp Phi Nhiên”.

Sau khi nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt Ma Cửu Gia lại thay đổi: “Thì ra là mày, người đánh thuộc hạ của tao ở thôn trong thành chính là mày sao?”

Vẻ mặt Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: “Không sai, chính là tôi, hôm nay đúng lúc chúng ta nợ mới nợ cũ tính luôn một thể”.

Ma Cửu Gia nói: “Nhóc con, đừng nghĩ dựa vào việc có chút quan hệ với nhà họ Hạ thì muốn làm gì thì làm, ở thành phố Giang Nam này, không ai có thể gây chuyện với Ma Cửu tao”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Ông nghĩ nhiều rồi, trước giờ tôi làm gì cũng đều dựa vào bản thân mình, không cần dựa vào bất kỳ ai”.

Vẻ mặt Ma Cửu Gia hung hãn: “Vốn dĩ nể mặt nhà họ Hạ nên tao còn muốn cho mày sống thêm mấy ngày, nếu bản thân cứ muốn chết thì bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường”.

Nói xong, ông ta vẫy tay với vệ sĩ sau lưng: “Lên hết cho tao, ai giết chết nó tao thưởng một triệu!”

Các vệ sĩ này không phải người bình thường, thân kinh bách chiến, từng được huấn luyện đặc biệt, chắc chắn đều là cao thủ có thể lấy một đấu mười.

Theo ông ta nghĩ, Diệp Phi Nhiên có thể đánh bại một A Báo, nhưng tuyệt đối không thể đánh bại được nhiều thuộc hạ ông ta như vậy được.

Thực tế chứng minh ông ta nghĩ sai rồi, những người này tuy đều liều mạng, nhưng thân thủ chênh lệch rất nhiều, về cơ bản không ai địch nổi cả.

Chỉ tầm mấy chục giây, hơn hai mươi vệ sĩ áo đen đều bị đánh ngã dưới đất, không một ai có thể đứng dậy được.

“Nhóc con, mày đúng là khiến tao bất ngờ”.

Ma Cửu Gia vươn tay cởi áo ngoài, để lộ thân trên cường tráng.

Ông ta làm một động tác tay nói: “Tao chẳng nhớ rõ bao năm không ra tay rồi, có thể chết dưới tay tao là vinh hạnh của mày đó”.

Diệp Phi Nhiên khẽ cười: “Ông nghĩ nhiều rồi, muốn giết chết tôi, ông còn kém lắm đấy”.

Hiện tại anh đã là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, vừa nữa đối phó với mấy vệ sĩ kia còn chưa dùng đến một phần mười thực lực.

Ma Cửu Gia trước mặt này tuy là võ giả nhập môn, nhưng cũng chỉ là cấp Hoàng sơ kỳ, cho dù không dùng đến thuật pháp thì kiểu thân thủ thế này cũng không thể đe dọa được bản thân anh.

Diệp Phi Nhiên có thể nhìn thấu tu vi Ma Cửu Gia, nhưng Ma Cửu Gia lại không có năng lực này.

Ông ta rống một tiếng, vươn tay đánh một quyền đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.

Lục Hợp Quyền, ở võ đạo giới Hoa Hạ có một câu nói xưa, Thái Cực mười năm không rời cửa, Lục Hợp một năm đánh chết người, có thể thấy được sự hung tàn của Lục Hợp Quyền.

Năm đó Ma Cửu Gia là dựa vào bộ quyền pháp này mà đánh cho vô số đối thủ trọng thương, tạo nên danh tiếng bây giờ, hôm nay và ra tay đã dùng đến công phu mạnh nhất của mình rồi.

Đối mặt với một quyền mạnh như vậy, Diệp Phi Nhiên chẳng buồn tránh né, vươn tay đánh ra một quyền.

Hai quyền chạm nhau, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang vọng, Ma Cửu Gia lập tức bay ra sau mười mấy mét như diều đứt dây, đập mạnh vào vách tường phía sau.

Trùng hợp nơi ông ta rơi xuống lại đúng bên cạnh chỗ A Báo rơi xuống, gần sát ngay bên cạnh đám Đào Vĩ.

Một chiêu đánh bại, chuyện này khiến tất cả mọi người đều kinh sợ, phải biết rằng Ma Cửu Gia lúc trước uy danh hiển hách, thế giới ngầm ở Giang Nam không một ai có thể làm đối thủ của ông ta.

Tên Đại Trung Hải đứng bên cạnh trợn tròn mắt ngây ngốc, trong cả phòng bao này, người đàn ông còn lại duy nhất bên phía bọn họ chỉ còn một mình ông ta.

Diệp Phi Nhiên liếc nhìn ông ta: “Mau thả người của tôi ra”.

“Ồ!”. Tên tóc Địa Trung Hải bị dọa sợ, vội vàng thả Hoàng Tiểu Lệ trong tay.

Hoàng Tiểu Lệ như thể mơ thấy ác mộng, quả thực không dám tin vào mọi thứ trước mắt, không ngờ đến cuối cùng người cứu mình không phải mấy cậu ấm nhà giàu khoe khoang khoác lác Đào Vĩ kia, mà là người đàn ông không đáng để mắt ở ngay trước mặt này.

Diệp Phi Nhiên bước đến bên cạnh mấy người Đào Vĩ, trêu chọc nhìn bọn họ nói: “Mấy cậu ấm có phải quỳ quen rồi không? Bây giờ mấy người kia đã bị tôi hạ gục hết rồi, các anh không đứng dậy báo thù sao?”

Chuyện khiến người ta ngoài ý muốn là Đào Vĩ không hề đứng dậy, mà lại nói: “Nhóc con, hôm nay mày gây họa lớn rồi, đánh Ma Cửu Gia, sau này chắc chắn mày không sống nổi ở thành phố Giang Nam này nữa!”

Không chỉ hắn, mà Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc ở bên cạnh cũng không có gan đứng lên, cứ ở đó quỳ nghiêm túc.

Vẻ mặt Diệp Phi Nhiên châm chọc: “Đúng là quỳ lâu đứng không nổi, thân là đàn ông, cô gái anh muốn theo đuổi bị cướp đi mà đến rắm còn chẳng dám thả.

Bây giờ người đã bị tôi đánh cả rồi, đến cả dũng khí đứng lên mà anh cũng chẳng có, nếu tôi là anh, tôi tự khóc rồi tạt nước tiểu đi chết cho rồi”. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK