Chương 10: Cậu điền được thật hả?
Theo ghi chép trong truyền thừa của Cổ Y Môn thì Hoa Đà cũng có xuất thân từ môn phái này, nhưng không tinh thông võ thuật nên chỉ là một đệ tử ngoại môn.
Phương thuốc quý này cũng không phải do Hoa Đà tạo ra, mà truyền từ Cổ Y Môn.
Diệp Phi Nhiên đang buồn vì không có tiền mua dược liệu thì cả triệu chợt bày ra trước mắt.
Nghĩ vậy, anh đã cầm cái bút được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên, sau đó bắt đầu điền nốt ba dược liệu còn trống.
“Này, thằng nhà quê kia có thôi đi không hả, ai cho anh viết bậy viết bạ lên đó hả?”
Ngô Bình mới viết được hai vị thuốc thì cậu thanh niên ban nãy đã lao ra rồi đẩy anh sang một bên.
Liên tục bị cậu ta khiêu khích, đến Bồ Tát cũng nổi điên chứ đừng nói là Diệp Phi Nhiên: “Cậu làm gì thế hả?”
Cậu thanh niên: “Tôi phải hỏi anh mới đúng, anh có biết đây là nơi nào không? Là Bách Thảo Đường đấy, ai cho anh vẽ bậy vẽ bạ lên hả?”
Diệp Phi Nhiên tức tối nói: “Rõ đang treo thưởng mà, tại sao tôi không được viết?”
Cậu thanh niên tỏ vẻ coi thường nói: “Nghèo đến phát điên rồi à? Đúng là Bách Thảo Đường đang treo thưởng, nhưng thế thì liên quan gì đến anh?”
Từ sau khi thông báo này được dán lên, ban đầu đã thu hút rất nhiều thầy thuốc đông y nổi tiếng, rất nhiều người đều muốn thử nhưng kết quả đều thất bại.
Phải biết rằng Hoa Hạ có vô vàn các dược liệu, nếu muốn dựa vào vận mây để điền đúng thì tỉ lệ thành công còn thấp hơn mua xổ số.
Đến ông Tào còn không điền được các dược liệu còn thiếu này, các thầy thuốc khác cũng bó tay hết thì sao một tên túng tiền như Diệp Phi Nhiên có thể làm được.
Diệp Phi Nhiên cười mỉa: “Cái này là treo thưởng công khai cơ mà, nếu vậy thì ai cũng được thử chứ?”
Cậu thanh niên: “Đúng là treo thưởng cho mọi người thử, nhưng không phải hạng người nào cũng được thử, anh tưởng ai cũng lấy được một triệu đấy chắc?
Anh mà điền đúng thì tôi là Hoa Đà Tái Thế luôn!”
“Lưu Hồng, ầm ĩ gì thế hả?”
Đúng lúc này, một ông lão oai phong bước từ trong phòng khám bệnh ra.
Tuy người này râu tóc đã bạc, nhưng da mặt hồng hào, trông rất có tinh thần, ông ấy chính là Tào Hưng Hoa.
“Sếp ạ”.
Nhìn thấy Tào Hưng Hoa, cậu thanh niên tên Lưu Hồng lập tức quay ngoắt thái độ.
“Có gì chuyện mà ầm ĩ thế?”
Tào Hưng Hoa vừa nói vừa liếc nhìn lên thông báo, sau khi nhfin thấy hai vị thuốc mà Diệp Phi Nhiên vừa viết thì lập tức đứng sững lại.
“Ông Tào, thằng ăn mày này không có tiền mà dám đến đây sinh sự, nó còn vừa viết linh tinh lên thông báo…”
Lưu Hòng không chú ý đến vẻ mặt của Tào Hưng Hoa nên vẫn nói luôn miệng.
Tào Hưng Hoa không thèm nhìn cậu ta đến một cái mà kích động nói với Diệp Phi Nhiên: “Chàng trai, hai vị thuốc này là cậu viết à?”
Không chờ Diệp Phi Nhiên trả lời, Lưu Hồng đã chen ngang: “Đúng đấy ạ, nếu tôi không cản lại kịp thời thì nó đã điền nốt vị thuốc thứ ba rồi.
Ông tào đừng giận, lát tôi sẽ đuổi nó đi ngay…”
Lưu Hồng còn chưa nói xong thì đã bị Tào Hưng Hoa vả cho một cái: “Hỗn láo, mau xin lỗi cậu ấy ngay”.
“Dạ…?”
Lưu Hồng mờ mịt, sau đó đần mặt ra.
Tào Hưng Hoa tức giận nói tiếp: “Không nghe thấy à? Mau xin lỗi anh này ngay”.
“Tôi…”, tuy Lưu Hồng vẫn chưa hiểu có chuyện gì, nhưng không dám cãi lời ông Tào nên đành lễ phép xin lỗi Diệp Phi Nhiên: “Xin lỗi anh”.
Diệp Phi Nhiên cười mỉa: “Hôm nay tôi đã được biết thế nào là cửa hàng to khinh khách rồi, thế mà dám tự nhận mình là nhân nghĩa này kia, không xứng đâu”.
“Chàng trai, xin lỗi cậu, là tôi dạy nhân viên không nghiêm, tôi xin lỗi cậu thêm lần nữa”.
Tào Hưng Hoa xin lỗi xong thì vội vàng nói: “Chàng trai, cậu có thể điền được phương thuốc của Hoa Đà thật hả?”