Chương 12: Chuẩn bị hậu sự đi
Diệp Phi Nhiên quay lại nhìn thì thấy một cô gái khoảng hai mươi tuổi đang đứng trước cửa, khuôn mặt thanh tú, dáng người cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa, khí chất, dáng vẻ hiên ngang.
“Anh làm gì thế? Không biết là ông nội tôi là bệnh nhân trong tình trạng nguy hiểm, không thể tùy tiện đụng vào à?”
Cô gái tức giận bước vào, cô ta là Hạ Song Song, cháu gái của Hạ Trường Thanh, con gái của Hạ Thiên Khải.
Mặc dù Hạ Song Song rất kiên cường, lúc đầu đi du học ở nước ngoài ba năm nhưng sau khi trở lại không chịu vào làm doanh nghiệp gia đình theo sự sắp xếp của gia đình mà thi vào Cục Cảnh sát làm một cảnh sát, nay là đội phó đội cảnh sát hình sự.
“Song Song, sao con lại về đây?”, Hạ Thiên Khải bước đến trước nói: “Vị này là bác sĩ Diệp – Diệp Phi Nhiên, đến khám bệnh cho ông nội con”.
“Anh mới mới bao tuổi chứ, còn khám bệnh cho ông nội? Đã tốt nghiệp đại học Y chưa vậy?”
Thấy Diệp Phi Nhiên còn trẻ hơn mình, Hạ Song Song tỏ vẻ khinh thường, không xem đối phương ra gì cả.
Hạ Thiên Khải hơi lúng túng nói: “Song Song, để ý phép lịch sự chứ, bác sĩ Diệp là bác sĩ Đông y”.
“Đông y? Đúng là nực cười, Đông y vốn dĩ là thứ không đáng tin, chứ đừng nói là có một bác sĩ trẻ như vậy”.
Từ nhỏ Hạ Song Song đã được dạy học theo giáo dục phương Tây, lại đi du học ở nước M nên khá xem thường Đông y.
Cô ta lại nói: “Bố, giới thiệu với bố, đây là bác sĩ Cao Hải Sinh, chuyên gia tim mạch mà bạn con mời đến từ Đế Đô”.
Lúc này Hạ Thiên Khải mới nhìn thấy có một bác sĩ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đứng trước cửa, theo sau ông ta là bốn, năm trợ lý mặc áo blouse, trên tay cầm các loại thiết bị y tế.
Hạ Song Song nói tiếp: “Bác sĩ Cao là tiến sĩ du học ở nước ngoài, chuyên gia khoa nội hàng đầu ở Đế Đô, có kiến thức và thành tựu nghiên cứu về khoa tim mạch, đã từng đăng hai mươi đến ba mươi bài báo trên tạp chí do Hiệp hội Y học thế giới tổ chức.
Mấy ngày trước, bác sĩ Cao đã nhận lời mời của Hiệp hội Y học thế giới, không lâu nữa sẽ trở thành thành viên ở đó.
Lần này bác sĩ Cao đẩy lùi rất nhiều công việc để đến khám bệnh cho ông nội”.
Nghe đối phương nói một loạt như vậy, Hạ Thiên Khải vội bước đến trước nói: “Vất vả cho bác sĩ Cao rồi”.
Cao Hải Sinh kiêu ngạo gật đầu, rồi nói: “Có tôi ở đây khám bệnh cho ông cụ nên không cần tìm bác sĩ khác nữa, nhất là vài bác sĩ gọi là bác sĩ Đông y đấy, những thứ đó như rễ cỏ và vỏ cây thối nát có thể chữa bệnh được sao?”
Nghe nói thế, Diệp Phi Nhiên sa sầm mặt mày.
Ông thích khoe mẽ gì đó cũng thôi đi, chúng ta không nói gì cả nhưng ông cũng chẳng cần hạ thấp Đông y mà.
Sắc mặt Tào Hưng Hoa cũng trở nên cực kỳ khó coi, một người cả đời cống hiến cho Đông y như ông ấy không thể chấp nhận việc người khác coi thường Đông y.
Hạ Song Song hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của hai người họ, quay sang Cao Hải Sinh nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi giao cho ông”.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ chữa bệnh cho ông cụ bằng phương pháp tiên tiến nhất trên thế giới”.
Nói rồi Cao Hải Sinh bảo trợ lý của ông ta lấy các loại máy móc trị liệu ra, bắt đầu kiểm tra cho Hạ Trường Thanh.
Hạ Thiên Khải hơi khó xử nhìn Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên: “Chú Tào, thật ngại quá, chú cũng biết tính tình của con bé này rồi, nói chuyện chẳng màng gì cả, chú đừng để trong lòng.
Hai người cứ nghỉ ngơi trước, đợi họ làm xong thì hai vị khám bệnh cho bố tôi”.
Những lời này rất khách sáo nhưng ai cũng nghe ra được ý tứ của người này, giữa Cao Hải Sinh và Diệp Phi Nhiên, anh ta đã chọn cách chữa của Cao Hải Sinh.
“Nếu đã có người chữa bệnh cho ông cụ, vậy chúng ta đi trước”.
Diệp Phi Nhiên nhận được truyền thừa của Cổ Y, mặc dù mục đích của anh là giúp đời và cứu người, nhưng bác sĩ có tôn nghiêm của bác sĩ, chưa bao giờ cầu xin để khám bệnh cho mọi người.
Nếu nhà họ Hạ đã không tin tưởng mình, vậy thì mình cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây, nói rồi anh quay đầu định đi nhưng lại bị Tào Hưng Hoa kéo lại.
“Tiểu Diệp, đừng đi vội, theo tôi thấy thì chắc chắn đám người này không chữa được cho ông Hạ.
Mấy năm nay ông Hạ cũng đã đi khám rất nhiều giáo sư chuyên gia bên Tây y nhưng đám người đó không có cách nào chữa trị, đợi lát nữa còn làm phiền cậu Diệp giúp”.
Ông ấy cũng cực kỳ bất mãn với cách làm của nhà họ Hạ, nhưng chuyện liên quan đến sống chết của bạn cũ, ông ấy cũng không thể so đo quá nhiều.
Diệp Phi Nhiên nói: “Ông cụ Tào, không phải tôi không nể mặt ông, con người tôi trước giờ khám bệnh đều nói đến duyên phận, chưa từng có thói quen cưỡng cầu khám bệnh cho người khác”.
Tào Hưng Hoa nói: “Tiểu Diệp, chúng ta đi rồi tức là công nhận Đông y không bằng Tây y, sẽ làm đám người đó càng đắc ý.
Bây giờ điều chúng ta nên làm nhất là chữa hết bệnh cho ông Hạ, phải vả thật mạnh vào mặt họ bằng y thuật của chúng ta, để Đông y mở mặt mở mày”.
Câu này của ông ấy đã làm Diệp Phi Nhiên lay lung, hiện giờ Đông y đang dần đi xuống, với tư cách là người truyền thừa của Cổ Y, anh thực sự nên làm gì đó cho Đông y.
Chẳng phải Cao Hải Sinh ông giỏi lắm sao? Chẳng phải là chuyên gia về y học phương Tây sao? Chẳng phải ông nổi tiếng khắp Hoa Hạ đó sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ vả vào mặt ông, cho ông thấy Đông y cổ là như thế nào.
Nghĩ đến đây, anh cũng không định đi nữa, ở lại cùng với Tào Hưng Hoa.
Hạ Thiên Khải cực kỳ ngạc nhiên với thái độ của Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên, không biết người thanh niên này có tài đức gì mà làm cho ông Tào xem trọng như vậy.
Bên Cao Hải Sinh bảo các trợ lý kiểm tra từng hạng mục cho Hạ Trường Thanh, cuối cùng các phần báo cáo được đưa đến tay ông ta.
Nhìn kết quả kiểm tra trong tay, ông ta nhíu mày càng chặt.
Hạ Song Song căng thẳng nói: “Bác sĩ Cao, bệnh của ông nội tôi thế nào? Vẫn có hy vọng chứ?”
Cao Hải Sinh thở dài, lắc đầu nói: “Đã rất nguy kịch rồi, tranh thủ chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Song Song lo lắng nói: “Gì cơ? Bác sĩ Cao, không thể nghĩ được thêm cách nào nữa sao?”
Tình cảm giữa hai ông cháu cô ta rất tốt, dĩ nhiên không muốn nhìn thấy ông cụ Hạ ra đi như thế.
Hạ Thiên Khải cũng căng thẳng theo nói: “Đúng thế bác sĩ Cao, ông là chuyên gia về tim mạch, chắc chắn sẽ có cách.
Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi, cho dù phải trả cái giá lớn thế nào, nhà họ Hạ cũng sẵn sàng chi trả”.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Thật xin lỗi, tôi là chuyên gia nhưng cũng không phải bệnh gì cũng có thể chữa. Bệnh của ông cụ đã kéo dài quá lâu, cộng thêm tuổi lớn, các chức năng cơ quan đều đã thoái hóa, có là thần tiên cũng không có cách, vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi”.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều tỏ vẻ thất vọng, từ tận đáy lòng, ai trong họ cũng không muốn nhìn thấy kết quả này.
Lúc này nghe thầy bên cạnh có người nói: “Đây là chuyên gia Tây y của các người sao? Học ở nước M nhiều năm như vậy mà chỉ học được cách nói với người nhà bệnh nhân là chuẩn bị tang lễ sao?”
Người nói là Diệp Phi Nhiên, anh rất bất mãn với cách làm của Cao Hải Sinh, lúc nãy còn nói lớn lối lắm, khinh thường người khác, dáng vẻ “tôi là chuyên gia, thần y” gì đó.
Kết quả quay qua quay lại cũng chẳng có cách nào chữa bệnh cho người ta, nói với người ta chỉ có thể chuẩn bị hậu sự, đây là bác sĩ gì chứ?
“Này cậu, cậu nói bậy bạ gì đấy?”
Cao Sinh Hải là chuyên gia khoa nội của Đế Đô, cho dù đi đến đâu cũng được cung phụng, tâng bốc, có bao giờ bị quở trách thế đâu.
Ông ta tức giận nói: “Bác sĩ chứ không phải thượng đế, không phải là người có thể chữa được tất cả các bệnh, bệnh tình của bệnh nhân nghiêm trọng không phải do tôi không có năng lực, là ai cũng sẽ không chữa được”.
Diệp Phi Nhiên cười nhạo nói: “Ai cũng không chữa được? Là ai cho ông can đảm nói mấy lời này đấy? Lẽ nào ông có thể đại diện cho các bác sĩ trên toàn thế giới à?”