Hạ Song Song đứng hình trước cảnh tượng đó, dẫu sao cô ấy cũng là đội phó của đội cảnh sát, vậy mà có người dám đập xe của cô ấy.
Cơn tức do Diệp Phi Nhiên còn chưa xuôi thì cơn tức mới lại ập đến.
Cô ấy đã văng cửa xe rồi nhảy xuống, sau đó chỉ thẳng mặt tên đầu trọc mà mắng: “Các người làm gì thế hả?”
Nhìn thấy khí thế của nhóm này, Diệp Phi Nhiên nghĩ ngay do Hạng Vân Phi làm.
Nhưng anh không vội vàng ra tay ngay, nếu lũ ngu xuẩn này đã động vào người nhà họ Hạ thì anh sẽ làm quần chúng ăn dưa.
Anh cũng xuống xe rồi đứng cạnh Hạ Song Song, sau đó nhìn đám lưu manh kia với cặp mắt bỡn cợt.
Hạ Song Song gào lên với đám đó: “Ngồi hết xuống cho tôi, giơ tay ôm đầu, tôi là cảnh sát đây”.
Tên đầu trọc mới đến Giang Nam một thời gian nên không biết người trước mặt là đội phó đội cảnh sát.
Gã nhìn Hạ Song Song từ đầu đến chân một cách hèn mọn, sau đó cất giọng châm chọc: “Này em gái, em mà là cảnh sát á? Sao em không bảo mình là đội trưởng đội cảnh sát luôn đi!”
“Anh nói gần đúng đấy, tôi là đội phó đây, mau bỏ vũ khí xuống rồi giơ tay ôm đầu cho tôi!”
“Chán thật, trình khoác lác kém quá, chẳng quyến rũ tẹo nào, còn bảo mình là đội phó nữa”, tên đầu trọc bật cười ha hả, sau đó nói: “Em tưởng bọn anh dễ bị lừa lắm à?
Em mà là đội phó thì anh là cục trưởng đây!”
Lúc này, tên tóc vàng chạy đến nói: “Anh Thiết Đầu, em này xinh thế, hay anh em mình mang về chơi đi?”
“Ý hay đây!”, tên đầu trọc nói: “Các anh em, đánh gãy hai chân của thằng này đi rồi mang em gái này về, tối nay chúng ta sẽ hưởng thụ một phen!”
“Vâng ạ!”
Tên tóc vàng đã bị Hạ Song Song hớp hồn, nghe lệnh xong thì lập tức giơ tay ra chộp Hạ Song Song.
Diệp Phi Nhiên đã phát hiện Hạ Song Song học võ từ nhỏ, tuy chưa đạt đến trình độ võ giả nhưng cũng khoẻ hơn người bình thường rất nhiều.
Quả nhiên, Hạ Song Song đang sôi giận lập tức gào lên: “Chán sống rồi hả!”
Sau đó, cô ấy giơ chân lên, vung đôi giày cao gót hơn chục phân đá vào bụng tên tóc vàng.
Mọi người chưa kịp ngắm nhìn đôi chân thon dài của cô ấy thì tên tóc vàng đã bị đá văng ra xa, sau đó ngã tới trước mặt tên đầu trọc.
“A!”
Tên tóc vàng hét lên thảm thiết, hắn cảm thấy bụng như bị đá thủng rồi, sau đó liên tục lăn lộn kêu gào dưới đất.
“Này em gái, ra là con nhà võ à!”, tuy tên đầu trọc thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không quá bận tâm, gã lạnh giọng nói: “Thú vị đấy, lên đê, để anh xem em đối phó được với mấy người!”
Diệp Phi Nhiên đứng gần đó hoàn toàn ngó lơ, trông giống hệt như một cậu thanh niên trói gà không chặt.
Đám lưu manh liên tục lao về phía Hạ Song Song, ban đầu chúng dùng tay không, sau đó dùng đến vũ khí, nhưng vẫn không phải đối thủ của cô.
Vài phút sau, chúng đã bị quật ngã hết, sau đó gào thét đau đớn.
Cách họ khoảng 50, 60 mét có một chiếc xe SUV, Hạng Vân Thiên đang ngồi theo dõi toàn cảnh trên xe này.
Có một người đàn ông trung niên ngồi cạnh anh ta, người này đeo kính râm, ngực xăm hình một con rắn hổ mang dữ tợn.
Gã ta chính là một tên côn đồ nổi tiếng, hay chính là đại ca của nhóm tên đầu trọc, vì gã ta ra tay rất hiểm nên mọi người thường gọi là Mãng Xà.
Thấy người mình đều bị Hạ Song Song đánh ngã, Hạng Vân Thiên bắt đầu lo lắng nói: “Anh Xà, bọn này không được rồi, sao có mỗi đứa con gái cũng không đánh được?”
Mãng Xà rất bình tĩnh, gã ta cầm điếu xì gà trong tay rồi nói: “Bình tĩnh, chúng nó chỉ là lũ tép riu thôi, cao thủ là Thiết Đầu cơ.
Từ nhỏ nó đã học võ ở chùa Thiếu Lâm, luyện loại công phu cứng rắn, nhất là đầu của nó gần như đao chém còn không sao mà. Tại mấy hôm trước, nó đã phế con trai của một đại gia ở phía Bắc nên mới phải chạy đến đây lánh nạn thôi.
Cứ yên tâm, nó đang chơi mèo vờn chuột với con bé kia thôi, lát nó ra tay bây giờ”.
Hạng Vân Thiên thở phào một hơi, sau đó lấy một cái vali màu đen ra nói: “Anh Xà, đây là 200 nghìn mà anh yêu cầu, tôi muốn cả hai chân của thằng kia”.
“Để trên xe đi, xưa nay tôi đã nói được thì làm được!”, nói rồi, gã ta chợt cau mày nhìn Hạ Song Song: “Con bé kia là ai? Sao nhìn quen thế nhỉ?”
Gã ta vốn biết cô chủ nhà họ Hạ, khi lăn lộn bên ngoài, quan trọng nhất là phải tinh mắt, biết không được động vào ai ở cái đất Giang Nam này.
Nhưng vị trí của họ cách Hạ Song Song hơi xa, hơn nữa góc nhìn cũng ở phía sau nên gã ta chỉ thấy quen chứ không đoán ra được là ai.
Hạng Vân Thiên không bận tâm nói: “Kệ nó, chỉ là một đứa lái Jetta thôi mà, làm gì có bối cảnh mà sợ”.
Nghe thấy thế, Mãng Xà cũng yên tâm phần nào. Đúng thế, các cậu ấm cô chiêu ở Giang Nam đều đi xe sang, làm gì có ai lái Jetta.
Gã ta có mơ cũng không ngờ là Hạ Song Song lái chiếc Jetta đó là vì ghét Diệp Phi Nhiên.
Lúc này, tên đầu trọc thấy người của mình đã ngã hết thì mới tiến lên, sau đó kiêu căng nói: “Em gái, thân thủ tốt đấy, phụ nữ càng như em thì càng thú vị, rất hợp khẩu vị anh đây.
Nhưng anh nói cho em biết, dù hế nào thì em cũng không phải đối thủ của anh đâu, khôn hồn thì ngoan ngoãn nhào vào lòng anh, chuyện hôm nay anh sẽ không truy cứu”.
“Chết đi!”
Hạ Song Song hét lên, sau đó giơ tay đấm thẳng mặt tên đầu trọc.
Gã nhếch mép cười, nhưng chỉ cúi đầu xuống rồi dùng đầu của mình để đỡ đòn.
Bụp một tiếng, đầu hắn đã va vào nắm đấm của Hạ Song Song.
Kết quả là gã đứng im, còn Hạ Song Song thì lùi lại vài bước.
Cô ấy cảm thấy tay mình đau nhức như đã bị gãy xương, cô ấy giơ tay lên nhìn thì thấy tay đã sưng phù.
Tên đầu trọc sờ đầu mình rồi cười nói: “Sao rồi, giờ biết sức mạnh của anh chưa?”
Hạ Song Song có tính cách bướng bỉnh, không dễ gì nhận thua ai nên hừ lạnh một tiếng rồi tấn công tiếp.
Nhưng lần này, cô ấy không dùng nắm đấm nữa mà dùng chân đạp.
Diệp Phi Nhiên xem xong chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ đúng là ngực to não phẳng.
Rõ ràng tên Thiết Đầu kia có thế mạnh là đầu mà Hạ Song Song cứ đánh vào đó, sao không đổi chỗ khác đi? Ví dụ như trứng của gã chẳng hạn.
Hạ Song Song không nghĩ nhiều, chân cô ấy đã đá vào đầu của tên đầu trọc, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rắc, đầu tên kia không sao, nhưng đôi giày cao cót của Hạ Song Song đã gãy.
Cô ấy bị bất ngờ nên vội thu chân lại, chân thấp chân cao thành ra suýt ngã.
Chờ cô ấy đứng vững lại thì tên đầu trọc đã xuất hiện ngay trước mắt, sau đó có một bàn tay đầy lông lá chộp về phía ngực Hạ Song Song.
Chương 17: Thiết Đầu Công