Chương 3: Ông không xứng làm bác sĩ
“Mau để đứa nhỏ lên giường, lập tức tiến hành cấp cứu”.
Nghe thấy là người bệnh do người đứng đầu Cục Vệ sinh thành phố dặn dò, Tạ Hải Đào không dám chậm trễ, bảo người đàn ông trung niên đặt đứa nhỏ lên giường bệnh ICU.
Nhìn sắc mặt đứa nhỏ xanh mét, hơi thở dồn dập, người đã rơi vào trạng thái hôn mê, tình huống rất xấu, Diệp Phi Nhiên cũng không nói gì thêm.
Chuyện tiền thuốc men sớm muộn gì cũng giải quyết được, lúc này không vội.
Tạ Hải Đào vừa kiểm tra đứa nhỏ vừa hỏi: “Đứa nhỏ phát bệnh thế nào?”
Người đàn ông trung niên nói: “Con trai tôi lúc tan học thì vẫn còn tốt, nhưng qua một lúc thì nói khó chịu, chẳng mấy chốc đã phát sốt, hơn nữa còn sốt rất cao, sau đó bắt đầu mê man”.
Tạ Hải Đào làm kiểm tra xong thì nói: “Không cần lo lắng, chỉ là cảm mạo bình thường thôi, sốt hơi cao nên bây giờ tôi sẽ cho cậu bé dùng thuốc hạ sốt, sẽ khỏe nhanh thôi”.
Bởi vì không biết đối phương có quan hệ gì với cục trưởng Châu, ông ta nói chuyện rất khách sáo.
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, làm phiền bác sĩ rồi”.
Tạ Hải Đào cầm thuốc hạ sốt do Trương Tiểu Mạn mới lấy, rồi tiêm vào cho đứa nhỏ.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói: “Cậu bé căn bản không phải bị cảm thường, ông dùng thuốc hạ sốt sẽ khiến bệnh tình nặng thêm”.
“Cậu thì hiểu gì? Cậu trị bệnh hay tôi trị bệnh? Không biết thì đừng nói bậy bạ”.
Vừa mới bị vạch trần hành vi xấu xa, Tạ Hải Đào vốn đang ôm một bụng tức, lúc này lập tức nổi giận.
Nói xong ông ta cầm ống tiêm, đích thân tiêm thuốc hạ sốt vào tĩnh mạch của đứa nhỏ.
Thời gian dần trôi qua, gương mặt đứa nhỏ dần có chút hồng hào, có vẻ cơn đau cũng giảm đi nhiều.
Vẻ mặt Tạ Hải Đào đắc ý nói: “Nhìn thấy rồi chứ, tôi đã nói chỉ là cảm thường thôi, không sao”.
Người trung niên thở phào, liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, bác sĩ Tạ không hổ là chủ nhiệm, trình độ rất cao”.
Nhưng ngay lúc này, gương mặt non nớt của đứa nhỏ bỗng nhăn nhó, tay chân vặn vẹo co giật, miệng không ngừng sùi bọt trắng, dụng cụ y tế đầu giường phát ra tiếng kêu chói tai.
Huyết áp hạ thấp, nhịp tim tăng cao, trông như có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
Người trung niên lập tức hốt hoảng nói: “Bác sĩ, chuyện gì vậy? Con trai tôi sao vậy?”
Tạ Hải Đào cũng giật mình, theo kết quả chẩn đoán của ông ta, đứa nhỏ chỉ là cảm thường, sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này?
Người đàn ông trung niên lo lắng gọi: “Bác sĩ, ông mau nghĩ cách đi, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi!”
“Tôi…”
Tạ Hải Đào thoáng chốc tay chân lóng ngóng, ông ta căn bản không biết chuyện này là sao, giải quyết thế nào?
Mắt thấy tình hình đứa nhỏ càng lúc càng khẩn cấp, người đàn ông trung niên tức giận gào lên: “Đồ lang băm nhà ông, con trai tôi mà xảy ra chuyện gì thì tôi bắt ông đền mạng!”
“Để tôi”.
Diệp Phi Nhiên có truyền thừa từ Cổ Y nên cũng không thể thấy chết không cứu.
Anh đến trước giường bệnh nói: “Đã nói là ông chẩn đoán sai rồi, đây căn bản không phải là cảm thường, mà là ngộ độc”.
Nói xong thì anh lấy kim châm từ trong túi ra, đâm từng mũi kim vào huyệt trước ngực cậu bé.
“Ông đang làm gì?”, Tạ Hải Đào muốn tiến lên ngăn cản, đột nhiên trong lòng bỗng kích động: “Gây rối trong lúc tôi chữa trị cho bệnh nhân, xảy ra hậu quả gì đều do cậu chịu trách nhiệm!”
Mắt thấy cậu bé này sắp không sống nổi nữa, nếu ông ta thật sự chữa chết người, chẳng những không giữ được vị trí chủ nhiệm, mà e rằng còn phải ăn cơm tù.
Nhưng bây giờ khác rồi, hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu kẻ khác…
Diệp Phi Nhiên căn bản không quan tâm đến ông ta, tiếp tục châm kim tiêu độc cho cậu bé.
Nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện sau khi những cây kim đâm vào huyệt đạo thì đuôi kim đều khẽ rung lên, giống như có thứ gì đó tác động khiến chúng không ngừng dao động.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Vị này cũng là bác sĩ phòng cấp cứu sao?”
Tạ Hải Đào nói: “Cậu ta nào phải bác sĩ, chỉ là người nhà bệnh nhân. Vốn dĩ bệnh này tôi có thể chữa, hiện tại lại bị cậu ta làm ra như vậy, không liên quan gì đến tôi cả”.
Người đàn ông trung niên lập tức nhảy dựng lên: “Cậu là người nhà bệnh nhân có tư cách gì chữa bệnh cho con trai tôi…”
Ông ta nói rồi muốn liều mạng tiến lên, đột nhiên phát hiện tay chân đứa nhỏ liên tục run rẩy bỗng dừng lại, cũng không còn sùi bọt nữa, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại, ngay cả máy giám sát đầu giường cũng đã khôi phục bình thường.
“Đây… Đây là chuyện gì vậy chứ?”
Tất cả mọi người nhìn thấy đều trừng mắt há miệng, nhất là Tạ Hải Đào, ông ta cứ nghĩ Diệp Phi Nhiên chữa trị cho Âu Dương Lam chỉ là làm bừa, may mắn mới khỏi bệnh, không ngờ anh có thể cứu được đứa nhỏ này.
Nói sao thì cũng không chết người, tất cả mọi người đều thở phào.
Người đàn ông trung niên hỏi: “Thần y, con trai tôi bị bệnh gì vậy?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Là bị nhiễm virus nào đó, gần đây cậu bé có tiếp xúc với thứ gì không sạch sẽ không, ví dụ như chuột hay động vật có nhiều vi khuẩn gây bệnh gì đó?”
Người đàn ông trung niên nói: “Chắc là không đâu, hôm nay nó không ra ngoài, cả ngày đều ở trường”.
Diệp Phi Nhiên thấy tới giờ thì lại lấy một kim châm ra đâm vào hai ngón trỏ của đứa nhỏ, nhỏ hai giọt máu từ đầu ngón tay vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó anh rút mấy kim, đứa nhỏ mở mắt ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt mơ màng nhìn xung quanh.
Thấy con trai tỉnh lại, người đàn ông trung niên vui mừng nói: “Thần y, đúng là thần y mà!”
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi đã đẩy máu độc ra rồi, quay về uống nước đậu xanh là sẽ khỏe hoàn toàn, sau này tuyệt đối đừng để trẻ nhỏ tiếp xúc với mấy động vật hoang dã không sạch sẽ”.
“Thần y, cảm ơn cậu đã cứu con trai tôi!”. Người đàn ông trung niên lấy ra hai xấp một trăm tệ nhét vào tay Diệp Phi Nhiên: “Thần y, cám ơn cậu!”
Diệp Phi Nhiên không khách sáo, nhận lấy tiền rồi đưa cho Âu Dương Lam.
Đây là quy tắc của Cổ Y, khám bệnh tùy duyên, dù đối phương có đưa cả một ngọn núi vàng cũng không được chê nhiều, không đưa đồng nào cũng không chê ít.
Đến bây giờ Âu Dương Lam vẫn chưa định thần, sao bản thân mình bệnh một lần mà con trai đã thành thần y rồi? Chớp mắt đã kiếm nhiều tiền như vậy rồi.
Người đàn ông trung niên cõng đứa nhỏ, quay đầu nói hung hăng nói với Tạ Hải Đào: “Đồ lang băm, còn làm chủ nhiệm gì chứ, đồ chó má!”
Tạ Hải Đào khó chịu tức giận, nhìn Diệp Phi Nhiên nói: “Cậu là bác sĩ sao? Ai cho cậu chữa bệnh?”
“Không phải ông nên cám ơn tôi mới đúng à?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Loại người như ông không có y đức lại chẳng có y thuật, thật sự không xứng làm bác sĩ”.
“Cần cậu lo sao, cậu chữa bệnh phi pháp, có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không”.
Tạ Hải Đào đang nói, cục trưởng Cục Vệ sinh Châu Vĩnh Lương và viện trưởng bệnh viện Giang Nam Mã Hải Đông từ bên ngoài đi vào.
Thấy lãnh đạo đến, ông ta thấp giọng đe dọa: “Nhóc con, cậu quản cái miệng mình cho tốt, chữa bệnh phi pháp là tội lớn, ít nhất phải ngồi tù năm sáu năm, bây giờ tôi giúp cậu giấu chuyện này”.
Nói xong ông ta nịnh nọt chạy đến: “Cục trưởng Châu, viện trưởng Mã, hai người đến rồi”.
Châu Vĩnh Lương hỏi: “Bệnh nhân tôi gửi gắm đâu rồi? Có đến chưa?”
Tạ Hải Đào nói: “Ông đang nói tới đứa nhỏ bị sốt sao? Tôi đã chữa cho đứa nhỏ rồi, vừa mới rời khỏi đây”.
Nói rồi trong lòng ông ta thở phào, xem ra bố đứa nhỏ kia vẫn chưa trực tiếp báo cho cục trưởng Châu, như vậy thì dễ xử lý rồi.
Vẻ mặt Châu Vĩnh Lương kinh ngạc nói: “Là ông chữa khỏi sao?”
Ông ta biết Tạ Hải Đào, trong ấn tượng là một bác sĩ chủ nhiệm bình thường, chứ cũng không phải bác sĩ có trình độ cao siêu.
“Đúng vậy cục trưởng Châu, là tôi chữa khỏi”.
Tạ Hải Đào vừa nói, vừa đầu nhìn Diệp Phi Nhiên với ánh mắt cảnh cáo.
Thấy trình độ vô sỉ của tên này như vậy, Diệp Phi Nhiên muốn tiến lên vạch trần, nhưng lại bị Âu Dương Lam ngăn lại.
Bà ấy biết con trai mình không có giấy hành nghề ngành y, nếu bị bắt vào đồn công an thật thì rất phiền.