• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên là bác sĩ”, Diệp Phi Nhiên nói: “Có điều tôi là người truyền thừa của đông y cổ, đông y cổ là sự kết hợp của y thuật, võ đạo và thuật pháp huyền môn”.

“Nghĩa là một người giỏi đông y cổ chắc chắn cũng là một đại sư thuật pháp xuất sắc, đồng thời còn là một võ giả”.

Hạ Song Song vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn, đoạn nói: “Không ngờ trên thế giới thật sự tồn tại những thứ này. Tôi cứ nghĩ chúng đều là gạt người ta thôi chứ”.

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy, cô ta vẫn còn rùng mình, đúng là quá đáng sợ.

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Diệp Phi Nhiên cười bảo: “Tôi còn tưởng cô Hạ không sợ trời không sợ đất, chẳng ngờ lại sợ mấy thứ này”.

Hạ Song Song trừng mắt nhìn anh: “Có gì phải xấu hổ đâu. Người ta là con gái mà, sợ mấy thứ này là chuyện rất bình thường”.

“Cô là con gái sao?”, Diệp Phi Nhiên vờ ngạc nhiên hỏi lại, sau đó quét mắt nhìn cô ta với vẻ giễu cợt, đoạn nói tiếp, “Hình như là con gái thật nhỉ”.

“Anh…”

Câu nói ấy khiến Hạ Song Song nhớ lại cảnh mập mờ vừa rồi, gò má nóng rực lên, bèn bực bội trừng mắt nhìn anh rồi hỏi: “Nói cho tôi biết xem, khu Thế Ngoại Đào Nguyên này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói đến chính sự, vẻ mặt của Diệp Phi Nhiên cũng nghiêm túc hơn hẳn. Anh cất lời: “Khu này rất kỳ lạ, bị ai đó bài bố một trận pháp vô cùng lợi hại nên ở đây đã tập trung âm khí. Chính vì có nhiều âm khí mới nuôi dưỡng ra những tà vật kia”.

Hạ Song Song hỏi: “Những vụ án trước đó và chuyện đồng nghiệp của tôi bất tỉnh nhập viện đều có liên quan đến chuyện này à?”

“Tất nhiên là có rồi. Những công nhân phát điên ấy vì bị âm khí nhập vào cơ thể nên nảy sinh ảo giác, từ đó mới làm những chuyện điên rồ”.

“Đồng nghiệp của cô cũng vậy, có điều họ chỉ ở khu này trong một thời gian ngắn và bất tỉnh một lúc chứ không bị mất lý trí”.

Diệp Phi Nhiên kể tiếp, “Trận pháp vận hành càng lâu, âm khí trong khu nhà này sẽ càng nặng. Nếu cô đến đây vào mười ngày trước thì cùng lắm chỉ bị ốm nặng một lần, chứ không xảy ra tình trạng hôn mê đột ngột này”.

“Nếu để trận pháp tiếp tục vận hành, âm khí ở đây sẽ ngày càng nặng nề, tà vật cũng mạnh hơn, sau này sẽ là tai hoạ cực lớn đối với cả thành phố Giang Nam”.

Hạ Song Song lo lắng hỏi: “Thế chúng ta phải làm sao đây?”

Là “cô gái được trời ưu ái”, nhà họ Hạ lại có thế lực, đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm qua Hạ Song Song cảm thấy bất lực đến thế.

“Không sao, cô cũng không cần quá lo lắng. Lần này tôi đi vội quá nên không chuẩn bị gì. Chờ tôi về chuẩn bị bùa chú và pháp khí, trong vòng ba ngày, trận pháp ở đây chắc chắn sẽ được loại bỏ”.

“Ồ! Thế thì hay quá”.

Lúc này, Hạ Song Song tin cậy Diệp Phi Nhiên một cách lạ lùng. Cô ta thở phào, đoạn hỏi, “Vậy tôi có thể giúp gì không?”

“Phong toả nơi này, không cho phép người ngoài vào đây trong ba ngày, nếu không lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.

Sau khi nhìn thấy những thứ đó, Hạ Song Song vô cùng tin tưởng lời anh nói, bèn gật đầu: “Tôi biết rồi. Sáng mai tôi sẽ phong toả nơi này. Còn chuyện gì nữa không?”

“Không, tạm thời cô chỉ cần làm bấy nhiêu thôi, còn lại cứ giao cho tôi xử lý”.

“Ừ!”, Hạ Song Song đáp lời, đoạn hỏi tiếp: “Này, tôi muốn hỏi anh một chuyện, giả sử tối nay anh không đến đây thì tôi sẽ ra sao?”

“Còn phải hỏi à? Chết chắc chứ sao!”, Diệp Phi Nhiên nói: “Cô từng xem ảnh xác ướp bao giờ chưa? Đến lúc ấy cô sẽ trông như thế đấy, sau khi bị hút cạn dương khí không chỉ chết đi mà còn xấu xí cực kỳ”.

Anh định doạ dẫm chút thôi, thật ra không nghiêm trọng đến thế. Tuy rằng Hạ Song Song chắc chắn sẽ chết nếu như anh không đến kịp, nhưng thi thể sẽ không có gì khác biệt so với người bình thường.

Quả nhiên, cô gái nào cũng thích đẹp. Nghe anh doạ vậy, Hạ Song Song lập tức biến sắc, cảm thấy rất sợ hãi.

“Vậy… vậy… vậy… thì cảm ơn anh!”

Hạ Song Song lí nhí nói.

Cô ta là người bướng bỉnh. Trước đây Diệp Phi Nhiên đã chữa khỏi cho Hạ Trường Thanh, còn giúp cô ta giải quyết Thiết Đầu. Lúc ấy, tuy trong lòng rất cảm kích nhưng Hạ Song Song vẫn không trực tiếp tỏ ý cảm ơn anh.

Lần này thì khác. Diệp Phi Nhiên đã mạo hiểm lớn như vậy để cứu mạng Hạ Song Song, khiến cô ta hoàn toàn thay đổi ấn tượng về thanh niên này.

Diệp Phi Nhiên giễu cợt bảo: “Đúng là cô nên cảm ơn tôi một cách đàng hoàng. Có biết tôi đã trả giá lớn như thế nào để cứu cô hay không?”

Nghĩ đến những tà vật đáng sợ kia, Hạ Song Song lo lắng hỏi: “Trả giá lớn lắm ư?”

“Dĩ nhiên rồi. Nụ hôn đầu mà tôi gìn giữ suốt hai mươi năm cũng mất rồi, cái này không thể bù đắp lại đâu”.

“Anh…”

Hạ Song Song không ngờ Diệp Phi Nhiên nói nghiêm túc như vậy, hoá ra là đang trêu chọc mình.

“Đồ xấu xa này, rõ ràng là anh lợi dụng tôi”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Cô tưởng tôi thích à, thế là cô không biết tình hình lúc đấy cấp bách đến mức nào rồi. Nếu tôi không hy sinh một lượng lớn nguyên khí thì bây giờ cô đã là cái xác khô”.

Hạ Song Song đỏ mặt nói: “Vậy được, để tỏ lòng biết ơn, tôi cho anh cơ hội theo đuổi tôi đấy”.

Trải qua chuyện tối nay, tình cảm mà Hạ Song Song dành cho Diệp Phi Nhiên đã từ chuyển ghét sang có thiện cảm một cách lạ kỳ. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.

Nhưng thật không ngờ, Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu: “Thôi, tôi không cần cơ hội này đâu”.

Hạ Song Song đổi sắc mặt, giận dữ nói: “Sao hả, chẳng lẽ tôi không xứng với anh à?”

Diệp Phi Nhiên đáp: “Người ta lấy thân báo đáp để trả ơn, người bạo lực như cô mà lấy thân báo đáp thì chẳng khác gì lấy oán trả ơn cả”.

“Anh… anh… anh chết với tôi!”

Nói đoạn, Hạ Song Song đã giơ nắm đấm lên định đánh anh. Thấy tình hình không ổn, Diệp Phi Nhiên liền chỉ vào phía sau cô ta rồi kêu lên: “Thứ đó lại đến kìa”.

“Á…”

Hạ Song Song hét ầm ĩ, không buồn gây sự với Diệp Phi Nhiên nữa mà lại biến thành con gấu túi, bám chặt lấy anh.

Diệp Phi Nhiên cười thầm, cuối cùng cũng tìm được điểm yếu của “khủng long bạo chúa” này rồi, thì ra là sợ mấy thứ dơ bẩn.

Đúng lúc này, môi anh bỗng nhiên cảm thấy mềm mềm, còn có vị ngọt.

Hoá ra trong lúc Hạ Song Song cuống quýt chưa kịp điều chỉnh tư thế, hai người lại chạm môi nhau.

Cả hai đều không ngờ đến chuyện này, người cứng đờ hệt như hai pho tượng.

Một lúc sau, hai người mới từ từ định thần lại, song lại không tách ra mà lại hôn nhau như một cặp tình nhân.

Trước đó, lúc ở khu Thế Ngoại Đào Nguyên, vì có tà vật xung quanh nên Diệp Phi Nhiên hoàn toàn không dám có ý đồ gì.

Nhưng bây giờ thì khác. Đêm khuya vắng lặng, lại được ôm người đẹp trong tay, nếu anh không có biểu hiện gì thì không còn là đàn ông nữa.

Nói một cách nghiêm túc, đây mới là nụ hôn đầu của hai người.

Một lúc lâu sau đó, họ mới chậm rãi dứt ra. Hạ Song Song nhảy khỏi người anh, gò má đỏ lựng: “Cái tên này, lại lợi dụng tôi”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Thưa cô, cô biết phân biệt không vậy? Là cô tự chạy đến lợi dụng tôi cơ mà”.

“Đồ phiền phức”.

Hạ Song Song vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi lên xe rời đi.

Diệp Phi Nhiên liếm môi, “Mùi vị cũng được đấy chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK