Anh Sẹo thấy người mình sắp bị đôi giày cao gót đâm thủng nên liên tục kêu gào thảm thiết.
Mọi người ở bên cạnh nhìn đến ngẩn ra, không ngờ một cô gái trông vừa xinh đẹp vừa yếu đuối như thế lại là bà La Sát đanh đá cỡ này.
“Mau dừng tay cho tôi, tôi là người của Ma Cửu gia đấy, đánh tôi thì các người không gánh được hậu quả đâu…”
Hết cách, anh Sẹo đành gào tên Ma Cửu gia ra.
Gã nói xong, quả nhiên Hạ Song Song đã dừng tay. Khi gã tưởng mình đã doạ được cô thì chợt thấy có cái còng lạnh ngắt khoá tay mình lại.
“Xong đời!”
Lòng anh Sẹo trùng xuống, không ngờ lại dây vào đúng cảnh sát.
Thật ra cũng không trách gã được, gã là đàn em của Ma Cửu gia nên thường hoạt động ở khi Đông Thành, vì thế không hề biết Hạ Song Song.
Phát tiết được một phần rồi, Hạ Song Song lấy điện thoại ra gọi cho ai đó. Hơn chục phút sau, đã có năm, sáu cảnh sát lái xe đến rồi bắt lên đám lưu manh này lên xe, mang về đồn thẩm vấn.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cháu gái giỏi thật đấy, loáng cái đã giải quyết xong phiền phức cho chú rồi”.
“Anh…”
Hạ Song Song xị mặt ra, rõ ràng cô ấy đến hỏi tội anh, thế nào lại thành giúp anh một việc.
Hơn nữa, cô ấy cũng thấy lạ, tại sao lần nào gặp Diệp Phi Nhiên, anh cũng có chuyện vậy.
Càng nghĩ càng tức, cô ấy nói: “Đừng đắc ý sớm quá, anh cũng phải đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên: “Tôi có làm gì phạm pháp đâu, cô bảo tôi đi đâu?”
Hạ Song Song: “Đám kia đến tìm anh chắc chắn là có lý do, cho nên anh cần về phối hợp điều tra với tôi”.
Đúng lúc này, Âu Dương Lam đã đi ra. Đầu tiên, bà quan sát Hạ Song Song, sau đó kéo Diệp Phi Nhiên sang một bên hỏi: “Con trai, ban nãy con bảo gì nhỉ? Cô gái này là bạn gái con à?”
Diệp Phi Nhiên vội giải thích: “Không phải đâu mẹ, bọn con không phải quan hệ đó”.
“Tưởng mẹ con điếc à? Ban nãy mẹ nghe rõ ràng con bảo cô ấy là bạn gái con mà”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Giả đấy mẹ, con lừa bọn kia thôi”.
“Mẹ thấy con lừa mẹ thì có, không thèm hỏi con nữa, mẹ sẽ hỏi thẳng cô ấy”, Âu Dương Lam đi tới cạnh Hạ Song Song rồi sáng mắt lên hỏi: “Cô gái, cháu đang quen với Tiểu Nhiên nhà bác à?”
“Dạ…”
Hạ Song Song tuy đánh đá, nhưng khi đối mặt với mẹ Diệp Phi Nhiên và vấn đề kia thì lập tức có vẻ luống cuống, mặt cũng đỏ lên.
“Bác… bác ơi, không… không phải đâu ạ”.
Cô ấy lắp bắp phủ nhận, nhưng nhìn vào mắt Âu Dương Lam lại thấy xấu hổ.
“Giờ mấy đứa vẫn còn trẻ, yêu đương mà còn ngại không dám nhận. Bác biết hết rồi, cháu là người yêu của Tiểu Nhiên.
Hai đứa lớn rồi nên yêu đương cũng là chuyện bình thường, thật ra Tiểu Nhiên là bác cũng được lắm nhé…”
Thấy mẹ mình thật sự coi bà La Sát kia thành con dâu, Diệp Phi Nhiên vội tiến lên nói: “Mẹ ơi, thật sự không như mẹ nghĩ đâu, mẹ thu dọn xong chưa? Xong rồi thì mình mau đi thôi”.
Âu Dương Lam cũng biết chuyện lần này khá phiền phức, tuy tay Sẹo đã bị bắt nhưng Ma Cửu gia vẫn có thể sai người khác đến tiếp nên nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Nói rồi, bà quay vào lấy túi, còn Hạ Song Song thì nói với Diệp Phi Nhiên: “Nể mặt bác gái nên tôi cho anh một tiếng, một tiếng sau anh mà không đến đồn cảnh sát thì tôi sẽ đến tận nhà bắt anh”.
“Được rồi chị gái, tôi sẽ đến đúng giờ!”
Diệp Phi Nhiên không dám chọc giận cô nàng này trước mặt mẹ mình nên đành ngoan ngoãn đồng ý.
Hạ Song Song rời đi, Diệp Phi Nhiên dẫn mẹ mình đến khách sạn lớn Tuý Giang Nam.
Sau khi sắp xếp xong cho mẹ, anh lập tức bắt xe đến đồn cảnh sát Giang Nam, không thì e cô nàng Hạ Song Song kia mò đến tận đây mất.
Anh vừa đi qua cổng thì cảm thấy nơi này hơi phức tạp, không biết tại sao cảnh sát đi ra đi vào đều có vẻ mặt hằm hằm.
Anh hỏi thăm đến phòng của cục phó, vừa vào trong thì Hạ Song Song cũng vừa cúp điện thoại, nhìn thấy anh thì cô ấy tiến tới kéo tay anh và nói: “Mau đi theo tôi”.
Diệp Phi Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Này, cô làm gì thế? Muốn lôi tôi đi đâu?”
“Việc đang gấp, đi đi rồi nói, lên xe tôi sẽ kể”.
Hạ Song Song kéo Diệp Phi Nhiên lên xe mình, sau đó đi nhanh ra ngoài.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Cô đưa tôi đi đâu đấy?”
“Đi cứu người”, Hạ Song Song nói: “Tôi có ba đồng nghiệp vừa nhập viện, giờ tình trạng rất nguy kịch, anh đến khám cho họ thử xem”.
Tuy cô luôn khó chịu với Diệp Phi Nhiên, nhưng rất tin tưởng y thuật của anh.
“Này, khám bệnh thì không sao”, Diệp Phi Nhiên hỏi: “Nhưng cô nói cho tôi biết chuyện gì đi đã”.
Hạ Song Song lái xe rất nghệ, cô ấy vừa lái vừa nói: “Dạo này ngoài thành phía Tây của Giang Nam, cạnh kênh Hoa Lan mới khai phá một khu mới tên là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Vốn môi trường sống ở đó rất tốt, tiểu khu cũng ổn nhưng khi sắp hoàn thành đến nơi thì liên tục có chuyện xảy ra”.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Điều này có liên quan đến bệnh của đồng nghiệp cô à?”
“Đương nhiên rồi, nghe tôi nói xong đã”.
Hạ Song Song kể tiếp: “Một tháng trước, công trường của tiểu khu Thế Ngoại Đào Nguyên đã xảy ra một tai nạn, các công nhân hiền lành bỗng phát điên, sau đó liên tục đánh hai công nhân khác bằng ống tuýp, sau đó thì nhảy lầu tự sát.
Một tuần trước lại có một công nhân nổi điên rồi đánh ba công nhân khác, song cũng lại tự sát.
Liên tục xảy ra những chuyện như vậy nên công nhân đều hoang mang, rất nhiều người không dám làm việc ở đó nữa.
Thấy công trình đã sắp xong, nhà thầu đã cắn răng tăng lương lên gấp ba lần thì mới miễn cưỡng thi công được tiếp.
Nhưng tối qua lại có chuyện tương tự xảy ra tiếp, một công nhân đang ăn tối thì tự nhiên lao vào bếp lấy dao đâm chết hai công nhân khác, sau đó cũng tự sát luôn”.
Diệp Phi Nhiên cau mày, nếu chuyện này thi thoảng xảy ra thì không sao, nhưng trong một thời gian ngắn mà liên tục có tới ba vụ như vậy thì đúng là kỳ lạ.
Hạ Song Song nghiêm túc nói: “Sau khi vụ án xảy ra, các đồng nghiệp của tôi đã đến đó kiểm tra, kết quả ba người trong số đó chợt ngã xuống hôn mê, sau đó đã được đưa vào viện cấp cứu.
Nhưng bác sĩ kiểm tra toàn diện cho họ xong thì bảo không có gì bất thường cả, nhưng họ vẫn chưa tỉnh lại.
Anh giỏi y thuật, đến bệnh của ông tôi còn chữa được nên tôi mới dẫn anh đến đó xem sao”.
Diệp Phi Nhiên: “Hiếm khi nghe thấy cô khen tôi”.
“Con người tôi có sao nói vậy, anh chữa khỏi bệnh cho ông tôi thì tôi phục anh, nhưng tôi vẫn ngứa mắt với vẻ vênh váo của anh”.
“Tôi khiêm tốn mà, có vênh váo đâu?”
“Khiêm tốn? Khiêm tốn mà bắt tôi gọi anh bằng chú à?”
Thấy cô nàng này vẫn ghi thù vụ đó, Diệp Phi Nhiên nói: “Ủa sao trách tôi được, tại ông cô đấy chứ”.
“Tôi không thèm nói chuyện đó với anh nữa”, Hạ Song Song: “Anh có chữa được bệnh của đồng nghiệp tôi không?’