• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em biết rồi đại ca!”

Da Đen nói xong thì thò tay xuống dưới quầy lấy một cái bình hoa đã vỡ ra, trước kia họ toàn dùng cái bình này đi giả đụng người khác.

“Mẹ nó, chú đầu đất à?”, Chuột Bạch đập vào gáy Da Đen một phát: “Bức tượng này này mà còn nguyên vẹn thì cũng chỉ đáng giá mấy trăm nghìn thôi, chú mang nó đi thì kiếm được bao nhiêu? Có lừa lại được sáu triệu không?”

Da Đen ngẩn ra hỏi: “Ớ… thế giờ mang gì hả anh?”

Chuột Bạch: “Mấy hôm trước chẳng mua được một cái tượng gốm còn gì? Mang nó đi, tuy mình chỉ mua nó với giá 30 đồng, nhưng người bình thường nhìn thì không biết giá trị của nó đâu, dùng nó đi giả đụng vỡ là thích hợp nhất”.

“Vâng ạ!”

Da Đen đáp lời rồi mở cửa sau ra, sau đó bê một cái tượng gốm cao chừng 40 phân.

Bức tượng này này khác với các bức tượng khác trên thị trường, vì trông nó rất đặc biệt, tuy đã cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng một người thanh niên văn sĩ tay trái cầm quạt, tay phải đeo một cái nhẫn màu đen.

Chuột Bạch nhìn bức tượng rồi nói: “Nếu bức tượng này mà ngon lành thì có thể bán được kha khá tiền đấy, nhưng tiếc là đã cũ lắm rồi nên mang nó đi giả đụng là hợp lý nhất, các chú mang nó đi đi!”

Da Đen bỏ bức tượng vào trong một cái hộp giấy, sau đó cùng bọn đàn em đi ra ngoài.

Diệp Phi Nhiên tiếp tục dạo chơi ở phố đồ cổ để tìm món pháp khí mà mình cần.

Anh tìm từng cửa hàng một nên tốc độ di chuyển không nhanh, loáng cái đã bị nhóm Da Đen đuổi kịp.

Da Đen nói với hai thằng đàn em: “Luật cũ, tao đâm vào nó từ phía sau, chúng mày thì phía trước”.

“Anh cứ yên tâm, trò này mình làm nhiều năm rồi nên không sai sót được đâu, huống hồ nó chỉ là thằng oắt con”.

Tên đầu đinh đáp lời, sau đó cả bọn tách nhau ra.

Da Đen lẳng lặng đi sau Diệp Phi Nhiên, sau đó tìm một cơ hội thích hợp để lao lên.

Gã cao một mét chín, nặng cả trăm cân. Theo bài cũ, chỉ cần gã va vào một cái là người kia chắc chắn sẽ mất thăng bằng rồi bổ nhào về phía hai tên đàn em ở phía trước của gã ngay.

Lúc này, tên đầu đinh sẽ ném bức tượng xuống đất cho vỡ tan, sau đó bắt đầu ăn vạ.

Theo Da Đen thấy thì lần này cũng sẽ không gặp khó khăn gì, nhưng khi gã va vào lưng Diệp Phi Nhiên thì chợt thấy như đâm vào một ngọn núi lớn.

Anh không hề mất thăng bằng như trong tưởng tượng của gã, thậm chí còn không nhúc nhích, ngược lại gã còn bị bắn ngược ra sau.

Hai tên đàn em của gã thì vẫn làm theo bài cũ, khi tên Da Đen lao lên thì chúng đã ném chiếc hộp giấy trong tay xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên, chiếc tượng gốm đã vỡ nát.

Bọn chúng tiến hành mọi bước theo kế hoạch, chỉ tiếc là Diệp Phi Nhiên không phối hợp cùng, anh đứng yên tại chỗ, không hề chạm vào chiếc hộp của họ.

Bấy giờ, nhóm tên đầu đinh mới ngớ ra vì người ta chưa hề đụng vào người mình mà mình tự ném cái hộp đi là cớ làm sao?

Nhưng mũi tên đã bắn đi thì sao thu về được nữa, chuyện đến nước này thì ho buộc phải tiếp tục kế hoạch thôi.

Tên đầu đinh chỉ vào mặt Diệp Phi Nhiên mà mắng: “Mày mù à? Làm rơi đồ của ông rồi, hôm nay phải đền tiền, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.

Diệp Phi Nhiên đã nhìn rõ tất cả, anh hiểu ngay mình đang bị vụ vạ.

Anh nhìn tên kia rồi nói: “Diễn trò chuyên nghiệp lên một chút được không? Tôi đã chạm vào cái hộp của mấy người đâu, vở kịch này nghe gượng ép quá!”

“Đúng thế, tôi cũng nhìn rõ rành rành. Cậu này không hề đụng vào mấy người, là các người tự ném đồ xuống đất đấy chứ”.

“Rõ là dàn dựng bể đồ mà, định lừa người khác hả…”

“Nói vừa thôi, bọn này là lưu manh ở đây đấy, chúng ta không dây vào được đâu, cậu kia đen rồi…”

Lúc này, Da Đen đi từ sau lên, gã bặm trợn nói với mọi người xung quanh: “Biến hết đi cho tao, lởn vởn ở đây, đồ hỏng thì các người đền nhé?”

Nhìn thấy gã một cái là mọi người lùi hết lại, không ai nói gì nữa.

Chuyện đến nước này, Da Đen cũng không giấu nữa mà bước lên nói với Diệp Phi Nhiên: “Này, mày làm hỏng đồ của bọn tao rồi, tính đền sao đây?”

Diệp Phi Nhiên bình tĩnh dùng thần thức nhìn chiếc hộp giấy, sau đó anh hơi biến sắc mặt rồi nói: “Còn phải xem đồ của các người đáng giá bao nhiêu nữa”.

Thấy anh có vẻ định đền tiền, Da Đen tỏ vẻ đắc ý, sau đó nhặt cái hộp giấy lên rồi chỉ vào cái tượng gốm đã vỡ ở bên trong rồi nói: “Nói cho mày biết, đây là tượng gốm triều Hán tao mới mua, quý lắm đấy. Giờ mày làm vỡ rồi, ít cũng phải đền sáu triệu, không mặc cả”.

Diệp Phi Nhiên nhìn chiếc tượng gốm bên trong rồi cười mỉa: “Sáu triệu thôi á? Có tính nhầm không đấy, phải là sáu triệu hai chứ?”

Anh biết thừa đây là người của Chuột Bạch, rõ ràng họ đang nghĩ cách hãm hại để moi tờ chi phiếu của anh.

Da Đen: “Nếu mày chịu chơi thế thì cứ chốt sáu triệu hai đi”.

Diệp Phi Nhiên vỗ đầu rồi nói: “Nói thật nhé, tiền thì tôi có, thậm chí còn nhiều hơn sáu triệu hai, nhưng quan trọng là anh không có bản lĩnh để lấy đâu”.

Không ngờ Diệp Phi Nhiên lại chơi xỏ mình, Da Đen hung hăng nói: “Thằng ôn, mày không nghe ngóng xem bọn ông là ai à? Không ai ở đây làm hỏng đồ của bọn tao xong mà bùng được đâu”.

Tên đầu đinh cũng hùa theo: “Nghe thấy chưa thằng kia, đúng sáu triệu hai đấy, không được bớt một xu”.

Diệp Phi Nhiên: “Để tôi xem các người định không cho tôi đi thế nào”.

Thấy anh liên tục khiêu khích đám lưu manh, mọi người xung quanh đều thấy lo cho anh.

Bởi nhóm Da Đen toàn tên to con, nhìn thế nào thì một người trông thư sinh như Diệp Phi Nhiên cũng không đọ lại được.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, xem ra phải cho mày giãn xương cốt rồi.

Nói rồi, tên đầu đinh tiến lên đấm vào mặt Diệp Phi Nhiên.

Hắn đã thầm hạ quyết tâm, sáu triệu hai không phải con số nhỏ, hôm nay dù có phải cướp cũng phải cố mà mang về, cùng lắm thì sau đó đi ở ẩn một thời gian cũng được.

Nhưng nắm đấm của hắn vừa tung ra đã thấy bụng mình đau nhói như bị trúng đạn, sau đó hắn bay ra phía sau rồi ngã xuống cái hộp giấy.

Tên đầu đinh loạng choạng bò dậy, nhưng bụng đau như bị đá thủng vậy.

“Thằng kia, mày dám đánh trả hả!”

Da Đen tỏ vẻ dữ tợn rồi rút một con dao ở thắt lưng ra, sau đó đâm về phía Diệp Phi Nhiên.

Gã cũng có suy nghĩ giống tên đầu đinh, dù thế nào thì hôm nay cũng phải cướp sáu triệu hai về, dù sau đó không làm trò này được nữa thì ngần ấy tiền cũng đủ cho họ sống cả đời rồi.

Thấy mấy tên côn đồ dùng dao, mọi người xung quanh không khỏi hét lên.

Nhưng sau đó họ lại được phen tròn mắt, chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy con dao cắm vào lòng bàn tay tên Da Đen.

Sau đó, Diệp Phi Nhiên nhấc chân lên đá gã ngã xuống đất cùng chỗ với tên đầu đinh.

“A…”

Da Đen che lòng bàn tay rồi la hét như con lợn bị chọc tiết.

Tên còn lại đang lao lên được một nửa thì ngẩn ra bởi cảnh tượng trước mắt.

Diệp Phi Nhiên không hề nương tay mà đá bay hắn ta luôn.

Sau đó, anh nhìn ba người nằm dưới đất rồi cười lạnh: “Sao rồi? Các người còn muốn đòi tiền của tôi nữa không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK