Chương 14: Nhìn là biết ngay
Cao Hải Sinh nói: “Tôi là người rất có uy tín ở khoa Tim phổi, tôi là chuyên gia đấy! Tôi dám khẳng định với cậu là không ai có thể chữa khỏi tận gốc bệnh của ông Hạ được”.
“Cái danh hiệu chuyên gia của ông chẳng là gì với tôi cả”, Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng dám khẳng định với ông là bệnh mà tây y các ông không chữa được, trung y vẫn trị ngon, bệnh ông không chữa được nhưng tôi thì có đấy”.
Cao Hải Sinh nghe xong thì cười phá lên, sau đó tỏ vẻ coi thường nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Đây là câu chuyện hài nhất mà tôi nghe trong đời đấy.
Nếu trung y có thể chữa được thì con heo cũng biết trèo cây luôn”.
Nghe thấy ông ta tiếp tục chê bôi trung y, Diệp Phi Nhiên cau mày nói: “Ông có dám đánh cược với tôi không? Nếu tôi có thể chữa được bệnh của ông Hạ thì ông phải công khai xin lỗi trung y của Hoa Hạ nhé.
Còn nếu tôi thua thì tờ chi phiếu này sẽ là của ông”.
Nói rồi, anh lấy luôn tờ chi phiếu một triệu vừa lấy được của Bách Thảo Đường ra.
Cao Hải Sinh lắc đầu nói: “Bệnh của ông Hạ đã nguy cấp lắm rồi, loại cá cược này không có ý nghĩa gì cả”.
Diệp Phi Nhiên: “Sao thế? Không dám chơi à?”
Bị một người cậu thanh niên hơn 20 tuổi nghi ngờ năng lực của mình, Cao Hải Sinh cũng đã nổi giận: “Nếu cậu đã không biết điều như vậy thì để tôi cho cậu một bài học.
Cá cược chứ gì? Nếu tôi thua thì tôi vừa công khai xin lỗi trung y trên các trang báo hàng đầu của Hoa Hạ, vừa đưa cậu một triệu”.
“Nói lời giữ lời!”, Diệp Phi Nhiên nói xong thì đưa tờ chi phiếu cho Hạ Thiên Khải: “Nhờ ông Hạ làm chứng cho chúng tôi”.
Dứt lời, anh đi về phía giường bệnh của Hạ Trường Thanh, nhưng lại bị Hạ Song Song cản đường: “Đứng lại, không được động vào ông tôi, ông không phải món đồ cho các người cá cược”.
Diệp Phi Nhiên nhíu mày nói: “Tôi đang chữa bệnh cho ông cô đấy”.
Hạ Song Song kiên quyết nói: “Không cần, tôi không tin anh, tôi sẽ liên hệ với chuyên gia ở hội y học thế giới”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Song Song, Tiểu Diệp giỏi lắm, cô hãy tin cậu ấy”.
Hạ Song Song nói: “Ông Tào, tôi chỉ tin đúng một người trong giới trung y là ông thôi. Đến ông còn bó tay rồi, tôi không tin anh ta có thể chữa được”.
Nếu đã cá cược thì Diệp Phi Nhiên không thể rút lui giữa chừng được, để cô nhóc cứng đầu này tin mình, anh đành nói: “Thế cô xem thử thế này được không nhé?
Tôi sẽ khám cho ông Hạ trước, nếu tôi khám đúng bệnh thì cô hãy tránh ra, ngược lại thì tôi sẽ đi luôn”.
Hạ Song Song nói: “Giờ bệnh của ông tôi nặng lắm rồi, anh đừng làm gì ông nữa”.
“Không sao, trung y là khám từ xa, chỉ cần nhìn thôi là tôi đoán được bệnh rồi”.
Diệp Phi Nhiên đã nắm rõ tình trạng bệnh của Hạ Trường Thanh trong lòng bàn tay, anh nói: “Thời còn trẻ, lá phổi bên trái của ông cụ đã bị trúng đạn súng, tuy không bị thương nặng nhưng sau đó không nghỉ ngơi tốt nên hồi phục rất kém.
Mấy năm trở lại đây, ông ấy thường xuyên uống rượu, thêm bị nhiễm phong hàn nên làm phổi càng gặp vấn đề nặng hơn”.
Hạ Song Song biến sắc mặt, không ngờ Diệp Phi Nhiên lại nói đúng đến vậy, y hệt như lời ông từng kể với cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn một mực nói: “Đừng nói mấy chuyện vô dụng, anh hãy nói tình trạng hiện giờ của ông tôi đi”.
“Giờ thì bệnh đang rất nặng, vân của hai lá phổi phình to, màng phổi bên trái mờ, màng bên phải tăng chất kết dính, hơn nữa còn bị tràn dịch.
Phổi bên trái mắc lao từ xưa nên hoạt động bị hạn chế, chức năng phổi suy giảm, quan trọng nhất là vân phổi đang tổn thương nặng…”
Anh vừa nói xong, Cao Hải Sinh đang cầm kết quả kiểm tra cũng phải biến sắc mặt.
Ông ta không hiểu tại sao anh lại biết những điều này, vì anh nói giống hệt như kết quả kiểm tra.
Hạ Song Song ngạc nhiên rồi kích động nói: “Tôi biết rồi, chắc chắn là ông Tào đã kể về bệnh tình của ông tôi cho anh nghe trước. Vì thế anh mới biết rõ như vậy”.
Diệp Phi Nhiên cản Tào Hưng Hoa đang định biện minh cho mình lại, anh cười nói: “Nếu thế rồi mà cô vẫn không tin tôi thì chúng ta đổi cách khác, tôi sẽ nói về cô”.
Anh quan sát cô ấy rồi có vẻ gian xảo nói: “Tính ra thì tổng thể người cô khá ổn, từ nhỏ đã học võ, trên đùi phải có một vết sẹo, tay trái từng bị thương, mỗi khi giở giời sẽ bị đau nhức.
Gần đây, ngực trái của cô hay bị khó chịu, bên trong đang bị sưng, một dạng bệnh tăng sinh.
Do cô từng luyện võ nhưng lại không biết dưỡng sức nên đã khiến người nhiễm hàn khí nên hay bị đau bụng kinh, hơn nữa còn vừa phát tác trong hai tiếng trước…”
“Anh… anh có im đi không!”
Tuy Hạ Song Song rất thoáng tính, tính cách gần như con trai nhưng bị người khác nói thẳng chuyện riêng tư ra như vậy khiến cô ấy vẫn không chịu được.
Nhưng cô ấy đang thấy rất choáng, bệnh của ông có thể đổ cho Tào Hưng Hoa nói trước cho Diệp Phi Nhiên, nhưng triệu chứng của cô ấy thì không một ai biết, vậy sao anh lại biết rõ thế?
Hạ Thiên Khải và Cao Hải Sinh đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng, tuy họ không rõ tình trạng của Hạ Song Song thế nào, nhưng từ phản ứng của cô ấy thì cũng biết là Diệp Phi Nhiên nói đúng rồi.
Bản lĩnh vừa nhìn đã có thể nói rõ tình trạng của người khác đúng là vượt xa tưởng tượng của con người, lẽ nào mắt Diệp Phi Nhiên tinh như tia X ư?
Chỉ có Tào Hưng Hoa là khá bình tĩnh, ông ấy không quá ngạc nhiên, truyền nhân của Hồi Hồn Cửu Châm thì sao tầm thường được.
Thấy Hạ Song Song ngẩn ra, Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, sau đó mặc kệ cô ấy rồi đi vòng tới giường bệnh, sau đó lấy kim châm cứu ra chữa bệnh cho Hạ Trường Thanh.
Tốc độ xuống kim của anh rất nhanh, loáng cái đã căm xong hơn chục cây kim lên huyệt vị ở ngực của Hạ Trường Thanh.
Sau đó, đuôi kim bắt đầu rung lên như mô tơ điện, một lát sau vẫn chưa dừng lại.
“Hồi Hồn Cửu Châm đúng là châm pháp của Hồi Hồn Cửu Châm rồi, ông Hạ được cứu rồi!”
Tào Hưng Hoa vẫn đứng cạnh quan sát, ông ấy không biết dùng Hồi Hồn Cửu Châm, nhưng đã từng được đọc ghi chép về nó nên đoán được ngay Diệp Phi Nhiên đang dùng châm pháp này.
Vốn ông ấy còn chút nghi ngờ, nhưng giờ thì tâm phục khẩu phục hoàn toàn rồi.
Ông ấy vô cùng kích động, được nhìn thấy châm pháp trong truyền thuyết này một lần thì giờ có chết cũng được.
Hạ Thiên Khải nhìn thấy phản ứng của Tào Hưng Hoa thì hỏi: “Chú Tào, Hồi Hồn Cửu Châm có gì đặc biệt?”
Tào Hưng Hoa ổn định tâm trạng lại rồi nói: “Hồi Hồn Cửu Châm là một châm pháp chí cao vô thượng được ghi lại trong sách trung y cổ, hay còn được gọi là thần châm.
Nó tập hợp các đại thành của thuật châm cứu, chín kim là chín khái quan về châm pháp gồm dưỡng khí, cường cân, chắc xương, thông mạch… tái tạo và cả tử hoàn sinh.
Truyền thuyết kể là người chết mà gặp Hồi Hồn Cửu Châm thì cũng sống lại được, có nó rồi thì quỷ Vô Thường chỉ còn biết khóc thôi”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải hào hứng nói: “Thật không? Vậy bố tôi được cứu rồi ư?”
“Làm gì có chuyện đấy”.
Hạ Song Song đã bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng chê bôi, cô ấy nghĩ Tào Hưng Hoa đang nói quá lên, song vẫn mong ông mình có thể khoẻ lại.
Vì thế, cô ấy không nói gì, chỉ tập trung đứng nhìn Diệp Phi Nhiên.