• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bạn thân bị người ta bắt đi, Thạch Vũ Đình gấp gáp nói với Đào Vĩ và những người khác: “Mọi người mau nghĩ ra cách để đưa Tiểu Lệ về đi”.

Trên mặt ba người đều lộ ra vẻ chán nản, đã không còn cái khí phách hăng hái và kiêu ngạo như vừa mới nãy, đắc tội Ma Cửu Gia thì tính mạng khó bảo toàn, nên bọn họ không kịp không lo lắng cho Hoàng Tiểu Lệ.

Mắt thấy ba người không một ai nói chuyện, Thạch Vũ Đình buồn bực nói: “Mấy người mặc kệ đúng không, tôi gọi điện báo cảnh sát”.

Nói rồi Thạch Vũ Đình lấy điện thoại định gọi cảnh sát, Đào Vĩ dùng một tay đoạt lấy điện thoại, kêu lên: “Chuyện của Ma Cửu Gia mà em cũng dám báo cảnh sát, em định hại chết bọn anh à?”

Thạch Vũ Đình nổi giận: “Đào Vĩ, anh muốn làm gì? Anh mặc kệ Tiểu Lệ, lại không cho tôi báo cảnh sát, chẳng lẽ anh muốn đứng nhìn cô ấy bị người ta làm nhục à?”

“Đối phương là Ma Cửu Gia đó em có biết không, báo cảnh sát chỉ hại chết chúng ta thôi”.

Giờ phút này Đào Vĩ rốt cuộc bất chấp đến hình tượng ngụy trang lúc trước, cuồng loạn kêu lên: “Đều do ả ti tiện đó, nếu không phải cô ta ăn mặc hở hang như thế, làm sao mà chúng ta lại gặp phải phiền toái lớn như thế?”

“Tên khốn nhà anh!”. Thạch Vũ Đình cảm thấy thất vọng với hắn đến cực điểm: “Mấy người không cứu Tiểu Lệ, tôi đi cứu!”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đi đến hướng của phòng VIP Chí Tôn mà đi.

“Vũ Đình, từ từ chờ anh”.

Hàn Soái lập tức đuổi theo.

Tuy rằng biết đến uy danh của Ma Cửu Gia, nhưng người trước mắt là người con gái mà anh ấy yêu nhất, bất luận phía trước có là núi đao biển lửa, anh ấy cũng sẽ đi xuống cùng với cô.

Bạn thân của mình cũng đi rồi, Diệp Phi Nhiên tự nhiên cũng sẽ đi theo sau.

Ba người Đào Vĩ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng bất đắc dĩ mà đi theo mấy người kia, bọn họ cũng không phải vì lo lắng cho Thạch Vũ Đình, mà là ngại uy nghiêm của Ma Cửu Gia, đến dũng khí để chạy trốn cũng không có.

Sau khi vài người đi vào cửa, Thạch Vũ Đình kêu lên: “Mấy người thả bạn tôi ra!”

Ma Cửu Gia đứng lên, không hề để ý đến Thạch Vũ Đình, ánh mắt lãnh lệ quét một lượt qua đám người bọn họ, thanh âm lạnh như băng nói: “Vừa rồi trong số bọn mày các người, ai đánh em họ tao, đứng ra cho tao”.

Ba người bọn Đào Vĩ biết tránh không thể được, chỉ có thể căng da đầu mà tiến về phía trước hai bước, hai cái đùi không ngừng run rẩy.

“Cửu Gia, chuyện này chỉ là hiểu lầm, chúng tôi không biết…”

“Quỳ xuống cho tao, trước mặt tao bọn mày không có tư cách để đứng nói chuyện!”

Đào Vĩ vừa muốn giải thích, lại bị Ma Cửu Gia lạnh lùng cắt ngang.

“Cửu Gia, ba tôi là Đào Tử Quân, có thể giữ mặt mũi cho ba tôi mà tha cho tôi một lần…”

Tuy trong miệng Đào Vĩ nói như thế, động tác lại không hề có nửa phần do dự, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Đào Tử Quân? Chỉ là một tên đưa rượu cho tao mà cũng dám ở trước mặt tao sĩ diện, Ma Cửu Gia tao, hắn ta có dám đòi nể mặt hả?”

“Tôi…”

Đào Vĩ cúi đầu, sợ đến mức im lặng như ve sầu mùa đông, cũng không dám thừa thãi nhiều lời thêm một câu.

Ngưu Hạo Thiên gan lớn nói: “Cửu Gia, ba tôi là Ngưu Bảo Tài của khách sạn Hải Long, ông có thể hay không…”

Không đợi cho hắn nói xong, Ma Cửu Gia nâng lên tay tát một phát lên mặt hắn: “Con mẹ nó, chỉ là một cái khách sạn, có tư cách gì mà nói chuyện với tao”.

Lần này Ngưu Hạo Thiên quỳ phịch xuống đất, không còn dáng vẻ tự tin của cậu chủ như lúc trước.

Trong lòng Dương Húc còn ôm một tia may mắn, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cửu Giã, ba tôi là Dương Võ, thủ hạ dưới trướng của Từ Đại Long Tây Thành…”

“Từ Dương à? Đến bản thân hắn còn không dám đến chỗ tao để gây sự, huống hồ là một đứa tiểu tốt, đừng có nói nhảm nữa, mau quỳ xuống cho tao!”

Ở dưới uy thế của Cửu Gia, Dương Húc không dám do dự bất cứ một giây nào, lập tức quỳ gối kế bên người Ngưu Hạo Thiên.

Ba người vừa mới phảng phất dáng vẻ thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn, bây giờ lại song song quỳ trên mặt đất, đến cả tư cách nói chuyện cũng không có.

Lúc này Ma Cửu Gia chuyển ánh mắt đến hướng bọn Diệp Phi Nhiên, Thạch Vũ Đình tuy vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: “Mau thả bạn của tôi ra, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát”.

Ma Cửu Gia lạnh lùng cười: “Cô gái nhỏ ngốc nghếch à, thế mà lấy cảnh sát ra dọa tôi”.

Lúc này đèn bên trong phòng thuê sáng tỏ, tóc Địa Trung Hải nhìn rõ tướng mạo của Thạch Vũ Đình, không ngờ cô gái này so với Hoàng Tiểu Lệ ăn mặc hở hang lại còn đẹp hơn gấp mười lần, tên khốn này giở vẻ mặt gian tà, nói: “Anh họ, em cũng nhìn cô gái này, đêm nay cho em được không?”

Ma Cửu Gia không thèm quan tâm, nói: “Chỉ là đàn bà, hà tất quan tâm tới một hay hai, muốn thì cứ lấy đi”.

Nói xong hắn khoát tay, hai tên bảo kê lập tức đi đến hướng của Thạch Vũ Đình.

Tóc Địa Trung Hải vui vẻ ra mặt, nói: “Cảm ơn anh họ!”

Nhìn mấy tên bảo kê trước mắt, Thạch Vũ Đình gấp gáp kêu lên: “Ông muốn làm gì, mấy người đừng có qua đây!”

Nhưng một cô gái như cô đối mặt với một đám đàn ông mặc đồ đen cao to thì làm gì mà có năng lực phản kháng.

Mà đúng lúc này, Hàn Soái đột nhiên vọt lên phía trước hai bước, mở ra hai tay che chắn trước người Thạch Vũ Đình: “Dừng tay, có tôi ở đây, các người đừng hòng có chạm được vào cô ấy”.

Hai người bảo kê mặc đồ đen dừng bước, hiển nhiên là đang đợi chỉ thị tiếp theo của Ma Cửu Gia.

Lúc này Diệp Phi Nhiên đối với Đào Vĩ còn đang quỳ bên kia, nói: “Cậu Đào, không phải anh muốn cùng với Hàn Soái tranh đoạt Vũ Đình sau, bây giờ không tranh thủ giữ lấy cơ hội này mà thể hiện một chút?”

Hôm nay anh đến để giúp đỡ cho anh em tốt của mình, tự nhiên sẽ hiểu phải làm cách nào mới có thể cho Hàn Soái sự trợ giúp tốt nhất.

Thấy Ma Cửu Gia hướng ánh mắt đến phía mình, Đào Vĩ sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng kêu lên: “Ma Cửu Gia, ông ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, cô gái kia với tôi chỉ là bạn bè thôi, không có quan hệ sâu sắc, ông muốn thế nào cũng được”.

Thấy dáng vẻ yếu đuối, sợ bị vạ lây của Đào Vĩ khiến cho trong mắt Thạch Vũ Đình hiện lên cảm giác chán ghét vô cùng.

So với Hàn Soái liều mình che chở trước mặt cô ấy, mối quan hệ giữa hai người đến đứa ngu cũng có thể nhìn thấy rõ.

Ma Cửu Gia lại chuyển ánh mắt đến trên người Hàn Soái lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Nhóc con, không ai được phản kháng mệnh lệnh của tao, cho mày hai lựa chọn, hoặc là chút ngay, hoặc là chết!”

Cơ thể Hàn Soái cũng hơi run, hiển nhiên anh ấy cũng đang vô cùng sợ hãi, nhưng trong giọng nói vẫn tỏ rõ vẻ kiện định: “Chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể làm hại Vũ Đình”.

“Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”

Trong mắt Ma Cửu Gia hiện lên vẻ khinh thường: “Đánh gãy tứ chi nó rồi quăng xuống biển cho cá ăn”.

Hai tên bảo kê đứng bên người hắn lập tức nhận lệnh, rồi lại giương nanh múa vuốt vọt về phía của Hàn Soái.

Hàn Soái chỉ là người thường, đừng nói đến tán đả, đến cả Taekwondo còn chưa từng học nhưng vì bảo vệ người con gái mình yêu nhất, anh ấy chỉ có thể cắn răng liều mạng, nhắm mắt lại, hung hăng đánh ra ngoài hai quyền.

Nhưng điều khiến anh ấy bất ngờ là, hai quyền đánh ra không chạm đến bất cứ thứ gì, bên người cũng không có chút động tĩnh nào.

Chờ anh ấy mở to mắt ra lần nữa, phát hiện ra hai tên đại hán cao gần mét chín đã bị đánh bay ra ngoài, té xa đâu gần hơn bảy tám mét.

Hàn Soái kinh ngạc nhìn hai nắm tay của mình, chẳng lẽ bản thân anh có đặc dị công năng gì? Chuyện này không thể nào nha!

Lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên bên người: “Có tôi ở đây, không một ai được đụng đến anh em tôi!”

Anh ấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Phi Nhiên khí định thần nhàn mà đứng bên cạnh mình.

“Em ba, mày mau chạy đi, chuyện này không liên quan đến mày”.

Diệp Phi Nhiên bình đạm nói: “Cái này gọi là gì? Anh là anh em tốt của em, chuyện của anh cũng là chuyện của em”.

Mắt thấy hai đàn em của mình lại bị người khác đánh bay ra dễ như trở bàn tay, sắc mặt Ma Cửu Gia trong nháy mắt trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Phi Nhiên, nói: “Hoá ra lại là một người biết võ, thế nhưng Ma Cửu Gia tao đây cũng không phải con chó con mèo gì mà để người khác cưỡi lên đầu”.

“A Báo, giáo huấn tên nhóc con này thật tốt cho tao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK