Hạ Song Song vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng lúc này dù cô ta có muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Giữa lúc cấp bách, khi bàn tay của đối phương đang sắp tóm đến ngực mình, bỗng dưng có một bàn tay khác xuất hiện, nắm mạnh lấy cổ tay của tên đầu trọc.
Tên đầu trọc cảm thấy cổ tay của mình như bị một cái kìm sắt kẹp chặt, dù có dùng sức thế nào cũng không thoát ra được.
Điều này khiến gã rất kinh ngạc, gã quay đầu lại nhìn thì thấy người ra tay chính là người luôn đứng bên cạnh hóng chuyện, Diệp Phi Nhiên.
“Nhóc con, dám ra tay với tao, cho mày biết sự lợi hại của anh Thiết Đầu này”.
Mặc dù tên đầu trọc bị tóm chặt lấy cổ tay nhưng gã lại không hề hoảng loạn, vì sự lợi hại của gã nằm ở cái đầu, tên này cúi đầu và tông mạnh vào ngực của Diệp Phi Nhiên.
Gã nghĩ nhất định đối phương sẽ buông tay để né đòn, nếu không thì sẽ bị cái đầu sắt của mình tông cho không chết cũng bị thương nằm liệt giường.
Thiết Đầu Công của gã đã có chút thành tựu, dù là cái cây nhỏ to bằng miệng chén cũng có thể bị tông ngã, phá tường phá đá cũng là chuyện thường.
Nhưng điều bất ngờ là Diệp Phi Nhiên không hề có ý né tránh, anh giơ tay phải lên, đấm lại một đấm thật mạnh.
Hạ Song Song thấy vậy thì thốt lên: “Đừng, cái đầu của gã rất lợi hại”.
Sau hai lần chịu thiệt, cuối cùng cô ta cũng biết được Thiết Đầu Công của tên đầu trọc mạnh cỡ nào.
Nhưng chính vào lúc đó, một tiếng “bụp” vang lên, nắm đấm của Diệp Phi Nhiên và đầu của tên đầu trọc va mạnh vào nhau.
Có điều khác với trường hợp của Hạ Song Song lúc nãy, Diệp Phi Nhiên không nhúc nhích, còn tên đầu trọc thì lại bay ra xa đến sáu, bảy mét rồi rơi xuống đất một cái “bịch”.
Lúc đó, gã cảm thấy đầu của mình như tông phải tàu lửa, cảm giác như suýt chút nữa là nổ tung.
Gã đưa tay sờ lên đầu, cái đầu vốn dĩ có thể phá đá giờ đã sưng lên một cục to bằng quả trứng gà, sờ nhẹ vào cũng đau thốn cả ruột gan.
“Chuyện này sao có thể?”
Tên đầu trọc thầm kinh ngạc, dù lấy gạch hay đá đập vào đầu gã thì cũng không có chuyện thế này xảy ra, lẽ nào nắm đấm của đối phương còn cứng hơn cả búa sắt sao?
Diệp Phi Nhiên không quan tâm nhiều đến thế, nếu đối phương đã muốn lấy hai chân anh thì anh cũng không khách sáo.
Anh nhún chân, phóng đến trước mặt tên đầu trọc rồi đấm liên tục lên đầu gã, không đánh vào đâu khác, chỉ đánh vào đầu.
“Bụp… Bụp… Bụp… Bụp…”
Tiếng tay đấm vào đầu vang lên liên tục, đầu tên đầu trọc liên tục sưng lên hết chỗ này đến chỗ khác, chưa đến hai phút, gã đã bị đánh cho đầu nở hoa, y như đầu của phật Thích Ca Mâu Ni.
Trong SUV, Mãng Xà và Hạng Vân Thiên đều mắt chữ A mồm chữ O, gã ta cũng không ngờ thân thủ của Diệp Phi Nhiên lại giỏi đến vậy.
Hạng Vân Thiên nóng ruột nói: “Anh Mãng Xà, đàn em của anh không ổn rồi, mau gọi người đi”.
Mãng Xà xấu hổ quá hóa giận, hét lên: “Gọi cái con khỉ, Thiết Đầu là thuộc hạ có võ công giỏi nhất của tao rồi, còn gọi được ai nữa?”
“Đm, chẳng phải nói gã chỉ là người bình thường thôi sao? Sao lại tìm cao thủ đến thế hả? Sớm biết giỏi như vậy thì đừng nói hai trăm nghìn, dù là hai triệu thì tao cũng sẽ không làm việc cho mày đâu”.
Hạng Vân Thiên thấy Mãng Xà nổi giận thì vội nói: “Anh Mãng Xà, đừng giận.
Tôi đã điều tra rồi, gã chỉ là một thằng nhóc nghèo không có chỗ dựa, võ công tốt để làm gì, bây giờ gã đánh người, chúng ta đi báo cảnh sát, anh họ tôi làm việc ở đội cảnh sát hình sự, đến lúc sợ gì không dập chết gã”.
Mãng Xà lắc đầu nói: “Không được, mấy thuộc hạ này của tao đều không trong sạch, đặc biệt là đầu trọc, còn mang tội giết người nữa, giờ mày báo cảnh sát vậy chẳng phải tụi nó sẽ xong đời sao?”
Hạng Vân Thiên nói: “Anh Mãng Xà, anh yên tâm, bây giờ chúng ta là người bị hại, đến lúc đó người điều tra lại là anh họ tôi, nhất định sẽ không điều tra thân phận của họ, chỉ cần bắt thằng nhóc đó đi là được rồi”.
“Chuyện này…”
Mãng Xà hơi do dự, cứ cảm thấy có gì đó không được ổn, nhưng lúc này Hạng Vân Thiên đã gọi điện thoại đi rồi.
Diệp Phi Nhiên thấy đánh cũng đủ rồi thì tóm cổ áo tên đầu trọc lên nói: “Chẳng phải luyện Thiết Đầu Công sao? Còn luyện nữa không?”
Tên đầu trọc lắc đầu, cố sức lắm mới nhìn rõ được khuôn mặt của thanh niên trước mặt, gã đã bị đánh đến mơ hồ, mắt nổi đom đóm, tai thì ù ù.
Gã không hiểu, sao nắm đấm của thanh niên trước mặt lại lợi hại đến vậy, dù trước đây gã đâm đầu vào đá thì cũng không thê thảm như bây giờ.
“Không luyện nữa, không luyện nữa. Đại ca, tôi phục anh thật rồi, xin anh đấy, tha cho tôi lần này đi”.
Tên đầu trọc cảm thấy nếu còn đánh nữa thì đầu của gã sẽ bị đánh vỡ mất, sau lần này gã đã bị ám ảnh, e rằng sau này sẽ không dám dùng Thiết Đầu Công của mình nữa.
Diệp Phi Nhiên ngoảnh đầu lại, nói với Hạ Song Song đang há hốc mồm: “Sao hả? Cô có muốn đánh vài cái cho hả giận không?”
Hạ Song Song nhìn thanh niên đó với ánh mắt rối rắm nhiều tâm trạng, lúc nãy khi anh đứng bên cạnh xem náo nhiệt, cô ta còn tưởng anh chỉ là một người đàn ông yếu đuối và vô dụng, không ngờ thân thủ lại giỏi đến vậy.
Cô ta bất mãn nói: “Anh giỏi vậy sao lúc nãy không qua giúp đỡ? Lẽ nào muốn xem tôi bẽ mặt sao?”
“Cô đánh rất vui mà, cũng đâu có gọi tôi giúp đâu. Cô hai, giờ tôi đang giúp cô mà, cô nên cảm ơn mới đúng chứ?”
Diệp Phi Nhiên bực bội, người ta anh hùng cứu mỹ nhân đều được người đẹp sà vào lòng, sao đến lượt mình thì lại không giống tí tẹo nào thế?
“Cảm ơn cái đầu anh”.
Trong lòng Hạ Song Song rất biết ơn, nếu không phải nhờ người đàn ông này ra tay thì lúc nãy cô ta đã bị tên đầu trọc đó làm nhục rồi.
Nhưng không biết tại sao cô lại chẳng muốn cúi đầu trước Diệp Phi Nhiên.
Để giải tỏa cơn giận trong lòng, cô ta tháo chiếc giày cao gót còn nguyên vẹn ra, đánh tên đầu trọc tơi bời.
Đầu của tên đầu trọc vốn đã bị đánh tàn tạ, giờ lại bị gõ bằng chiếc giày cao gót mười tấc nữa, khiến gã rên la đau đớn như lợn bị thọc huyết.
Diệp Phi Nhiên nói: “Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó”.
Hạ Song Song giải tỏa xong thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Chính vào lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên, tiếp đó, sáu bảy chiếc xe cảnh sát phóng nhanh đến, sau khi xe dừng lại thì có mười mấy cảnh sát leo xuống, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.
Bên trong SUV, Hạ Vân Thiên nhìn thấy người đó thì vỗ đùi, hứng thú hét lên: “Tốt quá rồi, anh họ của tôi đã đích thân đến, tên nhóc đó chết chắc rồi”.
“Ai cho các người đánh nhau ở đây, dừng tay hết lại cho tôi”.
Người đàn ông trung niên tên là Vương Cường, là trung đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. Gã vừa đến thì lớn tiếng hét, nhưng khi đến gần, nhìn thấy Hạ Song Song thì liền tái mặt: “Đội trưởng Hạ, sao cô lại ở đây?”
Tên đầu trọc vừa mới ngóc đầu dậy, nghe gã chào như vậy thì lại xoay chong chóng, ngã xuống đất một cái thịch.
Mẹ nó mình đang làm cái gì thế? Thì ra những gì người phụ nữ này nói đều là thật, người ta thật sự là cảnh sát, còn là đội trưởng nữa.
Hạ Song Song chỉ vào đám côn đồ dưới đất, nói: “Những người này vây đánh tôi bằng vũ khí, đập phá xe của tôi, bắt hết về điều tra cẩn thận, xem thử do ai phái đến”.
Vương Cường giật mình, không ngờ lại dám tấn công phó đội trưởng cảnh sát – cô cả nhà họ Hạ, lẽ nào mấy người này điên rồi sao? Hay là cảm thấy ở bên ngoài nhàm chán quá rồi?
“Bắt hết lại cho tôi, đưa hết về đồn”.
Gã rút còng ra trước tiên, còng tay tên đầu trọc lại, các cảnh sát khác cũng ra tay, bắt hết mấy tên côn đồ khác lên xe.
Chương 18: Đánh thành Phật Thích Ca Mâu Ni