Diệp Phi Nhiên tự tin nói: “Chỉ cần họ còn một hơi thở thì tôi chữa được hết”.
Hạ Song Song nói: “Hi vọng anh có thể chữa khỏi bệnh cho mấy đồng nghiệp đó của tôi, họ cũng chẳng dễ dàng gì, ngào nào cũng vào sinh ra tử, nhà đều có mẹ già con nhỏ, nếu họ mà có mệnh hệ gì thì hậu quả thật sự khó lường”.
Loáng cái, chiếc xe sang đã chạy đến bệnh viện trung y thành phố Giang Nam.
Diệp Phi Nhiên hỏi: “Ủa? Đồng nghiệp của cô đều chữa trị ở viện này à?”
Cũng khó trách anh hỏi vậy, giờ trung y ngày một tụt hậu, không còn nhiều người tin vào trung y nữa, nhất là các loại bệnh bộc phát, hầu hết mọi người đều không chọn chữa trị bằng trung y.
Hạ Song Song nói: “Chịu thôi, những người cùng phát bệnh hôm qua đều được đưa đến bệnh viện Giang Nam, nhưng tiếc là kiểm tra hết xong lại không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Về sau, đội trưởng đã đưa họ đến viện này, hi vọng trung y có cách chữa trị”.
Bây giờ chỗ nào cũng đã kín xe, Hạ Song Song nhìn quanh một vòng thấy không có chỗ nào trống nên lái xe đến cổng viện rồi nói với Diệp Phi Nhiên: “Việc đang gấp, anh cứ vào khám cho đồng nghiệp của tôi đi, tôi đi kiếm chỗ đỗ xe đã”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi mở cửa xe đi xuống.
Vừa vào trong viện, Diệp Phi Nhiên đã đụng mặt hai người là Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm.
Điều này khiến anh không khỏi bất ngờ, hôm qua Tần Giai Kỳ đã bóc mẽ chiếc túi LV fake cùng chiếc vòng ngọc giả mà Mã Văn Bác tặng Chu Lâm Lâm trước mặt mọi người, theo lý mà nói thì lẽ ra họ nên đường ai nấy đi mới phải, sao vẫn ở chung một chỗ thế này?
Cùng lúc đó, hai người kia cũng đã nhìn thấy anh.
Sau khi bồi thường cho Diệp Phi Nhiên hai triệu, Mã Văn Bác đã hận anh thấu xương, vì thế cảm thấy ở cạnh Chu Lâm Lâm sẽ có cảm giác vui sướng vì có thể trả thù được anh.
Vì thế, anh ta lại đến tìm Chu Lâm Lâm, đồng thời hứa là sẽ nhờ vả các mối quan hệ của mình để điều cô ta đến thực tập ở bệnh viện trung yoo Giang Nam. Sau khi tốt nghiệp, cô ta sẽ làm việc luôn ở đây.
Trước đó, Chu Lâm Lâm rất giận, nhưng điều kiện của cô ta bình thường, đồng thời lại không có quan hệ rộng.
Bây giờ, sinh viên tìm việc rất khó, ngoài ra bệnh viện trung y Giang Nam là viện lớn. Sau khi suy tính thiệt hơn, cô ta đã đồng y tha thứ cho Mã Văn Bác, vì thế hai người lại ở bên nhau.
Mã Văn Bác quan sát xung quanh thì không thấy bóng dáng của Hạ Song Song đâu, bấy giờ mới thấy yên tâm.
“Ê, đến đây làm gì thế?”
Diệp Phi Nhiên đáp: “Viện này có phải của nhà anh đâu, tôi đến làm gì phải báo cáo với anh à?”
Chu Lâm Lâm nói: “Anh nói đúng đấy, cậu của anh Mã là chủ nhiệm ở đây nên nói viện này của anh ấy cũng đúng”.
Diệp Phi Nhiên phì cười: “Cô đến đây làm gì? Lẽ nào đeo cái vòng giả kia bị trúng độc nên đến nhờ cậu anh ta chữa cho à?”
“Anh…”. Chu Lâm Lâm tức đến đỏ mặt rồi nói: “Diệp Phi Nhiên, anh cũng chỉ có một cái khách sạn thôi, có gì đâu mà vênh váo thế, đến đây rồi thì anh cũng chẳng là gì đâu.
Nói thật luôn cho anh biết, hôm nay tôi đến đây thi tuyển thực tập, anh Mã đã móc nối quan hệ cho tôi rồi nên nay tôi đi cho có thôi. Sau này tốt nghiệp xong thì tôi sẽ đến thẳng đây làm việc luôn.
Còn anh mang tiếng là sinh viên của viện y mà chẳng có nổi một nơi để thực tập, tôi cũng thấy thẹn thay cho anh đấy”.
“Khỏi, giữa chúng ta có quan hệ gì đâu”.
Diệp Phi Nhiên vội lên trên khám bệnh nên nói xong thì chạy luôn.
Chu Lâm Lâm nhìn bóng lưng anh, Chu Lâm Lâm tức đến giậm chân: “Có gì giỏi đâu chứ, vênh mấy thì cũng bị chị đây đá thôi”.
“Thôi, đừng tức nữa”, Mã Văn Bác nói: “Hi vọng nó đến đây không phải để thi tuyển thực tập, không thì anh sẽ bảo cậu dạy cho nó một bài học nhớ đời”.
Chu Lâm Lâm nói: “Đúng, nếu anh ta cũng đến thi tuyển thì chắc chắn không được để anh ta qua vòng”.
Lúc này, đội trưởng Lưu Minh Dương của đội cảnh sát, viện trưởng Tạ Đông Lâm và chủ nhiệm Trương Bách đang cùng vây quanh trước giường bệnh trong phòng chăm sóc đắc biệt, tất cả đang chăm chú nhìn một ông lão chữa bệnh cho một cảnh sát nằm trên giường bệnh.
Ông lão này chính là Tào Hưng Hoa – chủ của Bách Thảo Đường. Sau khi bắt mạch cho ba người, mặt ông ấy sa sầm.
Ông ấy hỏi: “Kết quả khám của bên viện kia thế nào?”
Bác sĩ chính Trương Bách vội đáp: “Kết quả cho thấy mọi chỉ số đều bình thường, nhưng thân nhiệt quá thấp nhưng lại không tìm ra nguyên nhân”.
Lưu Minh Dương cuống lên hỏi: “Ông Tào, rốt cuộc mấy cậu ấy bị làm sao? Họ mắc bệnh gì?”
Tào Hưng Hoa đáp: “Mạch của họ y như nhau, đều bị mất cân bằng âm dương và rất hỗn loạn. Nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định họ đã nhiễm phải một thứ gì đó không sạch sẽ”.
“Cái gì? Thứ không sạch sẽ ư? Không thể nào!”
Lưu Minh Dương trợn tròn mắt, là một cảnh sát, có nhiều thứ anh ta không tin.
Tào Hưng Hoa nói: “Thứ không sạch sẽ mà tôi nói chính là âm khí, họ đã bị nhiễm âm khí”.
“À!”, Lưu Minh Dương hỏi: “Ông Tào, thế ông có cách chữa trị không?”
Tào Hưng Hoa thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nói: “Nói ra thì hổ thẹn, trung y cổ đại nghiên cứu y đạo, võ thuật và huyền thuật.
Nhưng tiếc là truyền thừa đến nay thì võ thuật và huyền thuật đều đã bị thất truyền, y thuật còn lại thì cũng đã thất thoát quá nửa. Với loại bênh này thì tôi thật sự bó tay”.
Lưu Minh Dương cuống lên nói: “Ông Tào, ông là ngôi sao sáng trong giới trung y, ông phải nghĩ cách giúp chúng tôi”.
Tạ Đông Lâm nói: “Đúng đấy ông Tào, tình hình của mấy người này không ổn định, dù đưa đến Đế Đô thì cũng có thể xảy ra vấn đề gì đó trên đường đi mất”.
Bệnh viện này đã bó tay với bệnh tình của ba cảnh sát này nên mới mời Tào Hưng Hoa đến. Nếu đến ông ấy cũng không thể chữa được thì chuyện này phiền to rồi.
Tào Hưng Hoa vuốt râu nói: “Không phải không có cách, muốn chữa trị cho họ thì xem ra phải nhờ sư huynh tôi ra tay rồi”.
Lưu Minh Dương đầy vẻ mong chờ nói: “Ông Tào, sư huynh ông có thể chữa được bệnh này ư?”
Tào Hưng Hoa đầy vẻ sùng bái nói: “Đương nhiên, sư huynh tôi là truyền nhân thật sự của Cổ Y Môn, tinh thông y thuật, trên đời không có bệnh gì mà cậu ấy không chữa được”.
Trương Bách có vẻ nghi hoặc hỏi: “Ông Tào, sư huynh ông là bác sĩ của viện nào? Sao trước kia, tôi chưa từng nghe nói ông có sư huynh nhỉ”.
Tào Hưng Hoa đầy vẻ tự hào nói: “Sư huynh tôi là người không màng danh lợi, cậu không biết cũng là bình thường”.
Lưu Minh Dương vội vàng nói: “Ông Tào, việc đang gấp, phiền ông mau gọi sư huynh ông đến đi”.
“Bình tĩnh, để tôi gọi cho cậu ấy”.
Tào Hưng Hoa lấy điện thoại ra rồi ấn vào một dãy số.
Đúng lúc này có một tiếng chuông su dương vang lên ở cửa phòng, sau đó cửa mở ra, Diệp Phi Nhiên đi từ bên ngoài vào.
Anh vừa đến nơi thì điện thoại đổ chuông, vì mải nhìn điện thoại nên quên gõ cửa, sau đó cứ thế đi vào trong.
Trương Bách đang mong sư huynh của Tào Hưng Hoa đến thì thấy một người thanh niên đột nhiên xông vao phòng nên bực mình nói: “Cậu làm gì thế hả? Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, chứ không phải nơi ai thích vào thì vào”.
Diệp Phi Nhiên thấy Tào Hưng Hoa đang ở đây nên ấn nút tắt máy rồi nói: “Tôi đến khám bệnh”.
Trương Bách: “Vớ vẩn, đây là viện trung y, khi nào tới lượt một chàng trai trẻ măng như cậu khám bệnh hả?”
Tào Hưng Hoa nhìn thấy Diệp Phi Nhiên thì mừng rỡ nói: “Trật tự, mau ngậm miệng hết cho tôi!”
“Có nghe thấy không hả, ông Tào mắng cậu đấy, mau ra ngoài đi…”
Trương Bách mới nói được một nửa thì nghe thấy Tào Hưng Hoa gầm lên: “Tôi nói anh đấy, đây là sư huynh của tôi”.