• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong anh ta chìa một chân ra, nhổ nước bọt lên chiếc giày da sáng bóng màu đen, sau đó nói: “Đôi giày này của tôi được làm thủ công bởi thợ may nổi tiếng người Italy, hơn hai mươi nghìn tệ một đôi, anh cẩn thận một chút, lau hỏng thì anh không đền nổi đâu”.

Mặc dù người này cả ngày ăn chơi đàng điếm, không biết đã chơi bao nhiêu phụ nữ, nhưng sau khi nghe nói đây là bạn trai cũ của người phụ nữ của mình, nhất thời có một loại cảm giác khó chịu từ đáy lòng.

Hơn nữa từ trong đáy lòng anh ta đã xem thường gã nghèo nàn trước mặt, cho nên muốn giẫm đạp lên Diệp Phi Nhiên, thể hiện sự vượt trội của mình.

Sắc mặt Diệp Phi Nhiên lập tức trở nên lạnh lùng: “Cút đi cho tôi!”

“Nói năng thế nào vậy hả? Bảo anh lau giày thì đã sao?”, Chu Lâm Lâm nói rất hùng hồn: “Anh là phục vụ ở đây, cậu Mã là khách quý của nơi này, anh lau giày cho khách quý không phải là việc nên làm à?”

Mã Văn Bác vẻ mặt đắc ý nói: “Nhìn anh đến bây giờ còn chưa được mặc đồng phục của phục vụ, hẳn là vừa mới tới? Tôi rất thân thiết với ông chủ Đổng của nơi này, chỉ cần anh hầu hạ cậu đây hài lòng, một câu nói của tôi có thể khiến anh chuyển chính thức, thậm chí làm quản đốc cũng không thành vấn đề”.

Chu Lâm Lâm nói hùa theo: “Nghe thấy chưa? Đây là chính là chênh lệch giữa người với người. Phải nhận thức rõ vị trí của mình, anh chỉ là một gã nghèo thất bại, làm phục vụ cũng phải thử việc, mà cậu Mã có thể quyết định vận mệnh của anh bất kỳ lúc nào”.

Diệp Phi Nhiên nhìn vẻ mặt của Chu Lâm Lâm, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ chán ghét, lúc trước người phụ nữ này đã che giấu quá sâu, vậy mà đã không nhìn ra lại là một người như này?

Đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn, cũng may bản thân đã chia tay với cô ta rồi.

Nghĩ đến đây, anh khoát tay nói: “Được rồi, các người đi ra ngoài đi, tôi không muốn so đo với các người”.

“Không so đo với chúng ta?”

Mã Văn Bác nhất thời giống như đã nghe thấy câu nói đùa buồn cười nhất thế giới, cười ha hả, sau đó sắc mặt biến đổi, chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói: “Bây giờ cậu đây thay đổi chủ ý rồi, lập tức liếm sạch giày cho tôi.

Bằng không đợi tôi gọi quản lý đến, lập tức khai trừ anh, khiến anh ngay cả phục vụ thực tập cũng không thể làm”.

Chu Lâm Lâm nói: “Đã nghe thấy chưa? Làm phục vụ ở đây mỗi tháng chắc cũng được ba đến năm nghìn tệ tiền lương, đủ để anh đóng tiền học phí cho học kỳ sau, mau làm theo lời cậu Mã nói, bằng không anh sẽ hối hận đấy”.

Diệp Phi Nhiên hoàn toàn bị hai người chọc giận, anh bước đến túm lấy cổ áo Mã Văn Bác, nâng tay lên ném hắn ta ra ngoài phòng, sau đó chỉ vào Chu Lâm Lâm nói: “Tôi không đánh phụ nữ, cô tự cút đi!”

“Diệp Phi Nhiên, anh gan quá nhỉ? Dám động vào cậu Mã!”

Chu Lâm Lâm vội vàng chạy ra ngoài, đỡ Mã Văn Bác đứng dậy từ mặt đất.

“Thằng ranh, mẹ mày, dám đánh tao à!”

Mã Văn Bác quả thực bị tức điên rồi, nghĩ xông đến động thủ với Diệp Phi Nhiên, lại không có dũng khí, chần chừ một lát gân cổ lên hét to: “Quản lý đâu, nhà hàng của các ông mở bán thế nào hả? Phục vụ dám ra tay đánh cả khách!”

Chu Lâm Lâm cũng gân cổ lên nói: “Người đâu, phục vụ đánh người!”

Quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng kêu của bọn họ, vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cậu Mã, cậu đến từ lúc nào vậy?”

Mã Văn Bác là cậu ấm nhà giàu, cả ngày ăn nhậu chơi bời, ông ta lại làm trong ngành nhà hàng nhiều như vậy năm rồi nên đã có quen biết từ trước, biết đây là cậu chủ nhà họ Mã, người rất giàu có.

Gặp người quen cũ, Mã Văn Bác càng thêm vênh váo tự đắc, chỉ vào Diệp Phi Nhiên kêu lên: “Quản lý Trương, nhà hàng của các ông còn muốn mở cửa làm ăn nữa hay không? Phục vụ cũng dám ra tay đánh khách kìa!”

Trương Đại Khánh nhìn theo tay anh ta chỉ, sau đó nói: “Cậu Mã, cậu hiểu lầm rồi, cậu ta không phải nhân viên phục vụ của chúng tôi”.

Mã Văn Bác kêu lên: “Tuyệt đối không thể! Tôi vừa mới thấy rõ ràng là hắn ta lau bàn, sao có thể không phải nhân viên phục của các ông?”

Chu Lâm Lâm đi theo nói: “Đúng vậy, không phải phục vụ chẳng lẽ là khách? Anh ta chính là một thằng nghèo mạt, túi tiền còn sạch hơn cái mặt, làm sao có tiền đến đây ăn cơm?”

Diệp Phi Nhiên không nói gì, hiện tại nhà hàng này đã là của mình rồi, anh muốn nhìn xem quản lý xử lý chuyện này như thế nào, có đáng để bản thân tiếp tục bổ nhiệm sau này không.

Trương Đại Khánh mặt đầy nịnh nọt nói: “Cậu Mã, cậu hiểu lầm rồi, nhân viên phục vụ ở chỗ chúng tôi đều mặc đồng phục thống nhất, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta”.

“Không phải phục vụ?”, Mã Văn Bác cau mày nói: “Không phải phục vụ sinh sao lại đến đây? Đây là phòng chúng tôi thuê trước, sao hắn ta lại chạy đến đây?

Nhà hàng các ông quản lý như thế nào vậy hả? Mau gọi bảo vệ ném hắn ta ra ngoài cho tôi!”

“Cậu Mã, cậu chờ chút, tôi sẽ xử lý ngay lập tức”.

Trương Đại Khánh quay đầu lại nhìn Diệp Phi Nhiên, thấy anh mặc đều là đồ vỉa hè, cộng hết lại cũng không đến một trăm tệ, nhìn kiểu gì cũng không giống như đến chỗ mình tiêu tiền, càng không cần nói tới việc thuê phòng VIP xa xỉ.

Ông ta bình tĩnh hỏi: “Cậu là ai? Đến khách sạn chúng tôi làm gì?”

Diệp Phi Nhiên nói: “Đương nhiên là đến đây ăn cơm, đây là phòng chúng tôi đã đặt trước”.

“Diệp Phi Nhiên, từ bao giờ anh lại giỏi đóng kịch vậy?”, Chu Lâm Lâm lập tức kêu lên: “Quản lý, ông đừng nghe anh ta, anh chỉ là một gã nghèo, làm sao có thể có tiền đến đây ăn cơm”.

Diệp Phi Nhiên đã vô cùng thất vọng với người phụ nữ này, nói: “Cô đúng là vô tri, có câu “đừng khinh thiếu niên nghèo”, nghe chưa?”

“Chỉ anh, còn không biết ngượng mà nói câu này?”, Chu Lâm Lâm chỉ vào Diệp Phi Nhiên nói: “Đôi giày này là lúc trước tôi cùng anh mua nó tại sạp hàng, hai mươi lăm tệ một đôi, chiếc quần ba mươi tệ, áo phông mười tệ.

Trong thời gian hơn một năm yêu anh, trong túi tiền của anh nhiều nhất chỉ có trăm tệ. Một thằng nghèo rớt mồng tơi như anh, mà cũng dám nói mình đến phòng VIP số 1 ăn cơm, coi tất cả mọi người là đồ ngốc à?”

Mã Văn Bác vênh váo tự đắc nói với Trương Đại Khánh: “Nghe thấy chưa, hắn ta lén chạy vào đây, mau gọi bảo vệ ném hắn ta ra ngoài”.

Một người là công tử nhà giàu, một người là thanh niên nhà nghèo, Trương Đại Khánh không chút do dự lựa chọn tin Mã Văn Bác.

Ông ta nói với Diệp Phi Nhiên: “Chỗ này của chúng tôi là nơi tiêu dùng cao cấp, không phải ai cũng có thể tới đâu, lập tức ra ngoài cho tôi”.

Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi nói lại một lần cuối, nơi này là phòng tôi đặt trước, nếu không tin, ông có thể kiểm tra danh sách đặt phòng”.

“Không cần, cậu Mã đã nói đây là phòng cậu ấy đặt, cậu mau ra ngoài cho tôi, bằng không tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi cậu!”

Trương Đại Khánh đã làm việc trong ngành dịch vụ nhà hàng mười mấy năm, cực kỳ tự tin với khả năng nhìn người của mình, người trẻ tuổi trước mặt nhìn thế nào cũng không thể là khách ăn cơm tại phòng VIP số 1, phải biết rằng chi phí ở phòng này ít nhất là mười nghìn tệ.

Diệp Phi Nhiên bình tĩnh nói: “Ông là quản lý của nhà hàng mà lại đối đãi với khách của mình như vậy sao?”

Mã Văn Bác khinh thường nói: “Mày nghèo tới nỗi không ăn nổi cơm thỉ tính là khách gì?”

Anh ta quay đầu lại nói với Trương Đại Khánh: “Nếu ngay cả loại người này cũng có thể trở thành khách của Tuý Giang Nam, về sau tôi chắc chắn sẽ không đến đây nữa, ăn cơm cùng chỗ với loại người như này làm hạ thấp thân phận của tôi.

Xem ra tôi phải với nói một tiếng với ông chủ Đổng của các ông, quản lý của nơi này rất có vấn đề”.

“Cậu Mã, cậu đừng sốt ruột, tôi bắt cậu ta cút ngay”.

Trương Đại Khánh vội vàng cầm bộ đàm trong tay, kêu lên: “Bảo vệ, đến phòng VIP số 1, chỗ này có kẻ gây rối”.

Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của ông ta, bốn bảo vệ thân hình cao to rất nhanh đã lao đến.

Trương Đại Khánh chỉ vào Diệp Phi Nhiên: “Ném cậu ta ra ngoài cho tôi”.

Bốn bảo vệ không chút khách khí, xông đến định ra tay, đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Tôi xem ai dám động, đều dừng tay hết cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK