Nhìn 5000 bày trước mặt, người đàn ông trung niên tỏ vẻ không dám tin nói: “Cậu bạn, cậu chắc muốn mua bức tranh chữ này chứ?”
Diệp Phi Nhiên mỉm cười đáp: “Tiền tôi đã lấy ra rồi mà còn giả được chắc”.
“Được rồi, tôi nhận tiền, giờ bức này là của cậu”.
Người đàn ông vui vẻ nhận tiền, cứ tưởng lần này mình lỗ rồi, ai dè lại thay đổi tình thế ngoạn mục vậy.
Sau khi cầm tiền, ông ta vui vẻ rời khỏi tiệm đồ cổ, còn Diệp Phi Nhiên thì cuộn bức tranh lại cất đi.
Chủ cửa hàng thấy tuy Diệp Phi Nhiên ăn vận bình thường, nhưng chi tiền rất mạnh tay nên lập tức chạy đến đón tiếp: “Cậu bạn, cậu còn cần những bức của Nhan Chân Khanh không? Chỗ tôi có nhiều lắm”.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu nói: “Không, một bức này là đủ rồi”.
Ông chủ vẫn chưa chịu bỏ qua: “Cậu bạn, nói thật với cậu, bức này là hàng giả đấy”.
Diệp Phi Nhiên không muốn phí lời với ông ta nên tiện miệng nói: “Không thể nào, tôi thấy bức này mới là thật”.
Ông chủ: “Cậu bạn, tôi không lừa cậu đâu. Lần trước, tôi có tham gia một buổi giám định đổ quý giá, có một bàn lão mang bức này đến. Chuyên gia kiểm tra xong thì phát hiện chẳng những nó là đồ giả, mà cách gia công lại cũng rất thô sơ cho nên không đáng tiền đâu. Bà già kia định mang về nhà dán tường rồi nhưng kết quả tôi đã mua lại với giá 50 đồng”.
Ông ta kể lại chuyện đó, mục đích là muốn để Diệp Phi Nhiên hối hận rồi mua thêm bức khác ở chỗ mình.
Không ngờ Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu nói: “Đôi khi kết quả của chuyên gia cũng chưa chắc đã chuẩn”.
“Cậu bạn, cậu cứng đầu quá đấy!”
Ông chủ nói rồi lấy hơn chục bức tranh chữ ở dưới quầy lên: “Cậu xem đi, các bức này đều là hàng thật, cậu cứ chọn đại một bức, tôi sẽ bán cho cậu với giá thấp nhất”.
Diệp Phi Nhiên: “Không cần, tôi có rồi”.
“Cậu bạn, cậu đừng đi vội”, ông chủ gọi Diệp Phi Nhiên lại, sau đó lấy một cuộn tranh mở ra rồi nói: “Cậu nhìn đi, bức này của Kỷ Hiểu Lam đấy, cậu mua về cất đi vài năm kiểu gì bán ra cũng lãi gấp mấy lần”.
Diệp Phi Nhiên liếc nhìn bức tranh, bên trên có linh khí nhàn nhạt, điều này chứng tỏ đây đúng là bút tích của Kỷ Hiểu Lam thật.
Chắc ban đầu, bức người đàn ông trung niên kia ưng ý là bức này, điều này khiến anh không khỏi nghĩ tới câu chuyện cười dùng bát mua mèo, xem ra ông chủ hàng này lại định dùng ngón nghề cũ rích để lừa anh mắc bẫy.
Thứ anh cần tìm là pháp khí, còn tranh chữ chỉ là tiện thể kiếm ít tiền thôi, cho nên anh chẳng buồn phí lời thêm với ông ta mà quay đầu bỏ đi luôn.
Ông chủ bận rộn hồi lâu mà Diệp Phi Nhiên vẫn chẳng thèm nhìn tranh lấy một cái, điều này làm ông ta nổi giận nên sa sầm mặt: “Tôi hỏi này, có phải đầu óc cậu có vấn đề không? Bỏ 5000 ra mua một bức tranh giả mà coi nó như bảo bối, không biết trong đầu đựng cái gì nữa?”
Câu nói này thật sự rất khó nghe, thậm chí còn có ý công kích.
Diệp Phi Nhiên không muốn so đo với ông ta, nhưng sau khi nghe mấy lời đó xong thì quay lại nói: “Rõ ràng đang có bảo bối trong tay mà lại gặng bán cho người ta như đồ bỏ đi, ông có bị mù không hả?”
“Đừng bảo cậu gọi thứ này là bảo bối nhé?”, ông chủ đầy vẻ coi thường: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết, người muốn ăn trên cơ tôi còn chưa ra đời đâu”.
Ông ta vốn ho Bạch, nhưng lại có gương mặt xấu xí và rất gian xảo nên người trong giới chơi đồ cổ đều gọi ông ta là Chuột Bạch.
Diệp Phi Nhiên giơ bức vẽ trong tay lên nói: “Đúng thế, đây là siêu bảo bối đấy, tiếc là ông không phát hiện ra”.
Chuột Bạch đảo mắt với vẻ gian manh rồi nói: “Nếu cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta cá cược đi!”
Ông ta đã lăn lộn trong giới đồ cổ nhiều năm, tự thấy mình có con mắt tinh thường, hơn nữa bức tranh này đã qua kiểm định thì sao có thể là của quý gì được.
Diệp Phi Nhiên không ngại cho tên gian thương này một bài học nên nói: “Được, ông muốn cược thế nào?”
Chuột Bạch mừng rỡ, nãy ông ta nói gãy lưỡi mà Diệp Phi Nhiên không mắc mưu, nhưng giờ ông ta có thể kiếm một món qua cá cược rồi.
Ông ta nói: “Nếu cậu có thể chứng minh bức của cậu là đồ quý thì tôi đưa cậu 200 nghìn, ngược lại thì cậu đưa tôi 200 nghìn”.
Với ông ta mà nói thì Diệp Phi Nhiên chính là một con dê béo, kiều gì ông ta cũng phải ngoạm được một miếng.
“Được thôi, nhưng nói suông không ổn, phải có giấy tờ đàng hoàng, không lát ông lại chối”.
“Khỏi, có họ Dương tôi ở đây thì không ai có thể chối cãi được”.
Diệp Phi Nhiên vừa nói dứt câu thì có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi xuất hiện ở cửa quán.
Người này mặc trường bào với khí chất nho nhã, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Thầy Dương, sao ông lại đến đây?”
Chuột Bạch nhìn thấy người đó thì lập tức đầy vẻ nịnh nọt ra nghênh đón.
“Thầy Dương đến rồi, mau tránh ra!”
Người ranh rồi trên con phố đồ cổ rất dông, sau cuộc trò chuyện ban nãy của Diệp Phi Nhiên và ông chủ quán, đã có cả đống người tụ lại hóng hớt.
Thấy người đàn ông trung niên xuất hiện, đám đông nhanh chóng dạt sang hai bên để nhường một lối đi.
“Ai thế?”
“Không biết à? Đó là quản lý kiêm người giám định của Tụ Bảo Viên đấy, đồng thời cũng là hội trưởng của hiệp hội đồ cổ Giang Nam”.
“Thầy Dương là người rất có tiếng nói ở Tụ Bảo Viên, có ông ấy làm chứng thì không ai dám chối đâu, không thì đừng hòng rời khỏi đây”.
Thầy Dương đi vào xong thì gật đầu với Chuột Bạch, sau đó nhìn bức tranh trong tay của Diệp Phi Nhiên và nói: “Cậu bạn, cho tôi mượn xem một chút được không?”
“Được!”
Diệp Phi Nhiên đưa bức tranh cho ông ấy.
Dương Tử Khiêm mở tranh ra xem, sau đó nhíu mày lại: “Cậu bạn, nghe tôi khuyên một câu, đừng cá cược làm gì”.
Nghe ông ấy nói vậy, Chuột Bạch lập tức xị mặt ra, ông ta còn đang muốn kiếm một món từ con dê béo này, giờ Dương Tử Khiêm lại cản Diệp Phi Nhiên lại thì thành công cốc à.
Nhưng Dương Tử Khiêm là người có địa vị ở đây nên ông ta không dám có nửa lời oán trách.
Song lúc này, Diệp Phi Nhiên lại nói: “Ông Dương, bức tranh này không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, thật ra bên trong có vật quý, ông chỉ cần làm chứng cho chúng tôi là được”.
Dương Tử Khiêm hơi ngẩn ra, đương nhiên ông ấy biết rõ tính cách của Chuột Bạch nên không muốn người thanh niên này bị thiệt.
Nhưng nghe anh nói xong thì ông ấy lại hào hứng nói: “Được thôi, để tôi xem có món đồ cổ nào qua mắt được tôi nào. Tôi sẽ làm chứng cho hai người. Bắt đầu đi, nếu ai thua rồi quỵt nợ thì tôi sẽ xử lý”.
Thấy Diệp Phi Nhiên kiên quyết muốn cá cược, Chuộc Bạch lòng vui như nở hoa, vì làm gì có chuyện ông ta nhìn nhầm.
Chuyên gia giám định đã nói đây là đồ giả, đến nay Dương Tử Khiêm cũng không phát hiện ra điểm đáng quý gì của bức tranh này, chứng tỏ người mua nó đầu óc có vấn đề rồi.
Ông ta đắc ý nói: “Được rồi, giờ có thầy Dương làm chứng thì không ai quỵt được hết, cậu cho mọi người xem cái quý ở trong tranh đi”.
Diệp Phi Nhiên lôi tranh ra, sau đó tháo trục gỗ hai bên xuống.
Chuột Bạch cười mỉa: “Nhóc con, đừng bảo cậu định nói bức tranh có hai lớp nhé? Tôi nói thật cho cậu biết, mấy trò này chúng tôi thử lâu rồi, không có đâu”.