“Không ạ…”
Tên đầu undercut sợ chết khiếp nên vội vàng móc túi cả bốn người rồi lấy bốn, năm nghìn ra đưa cho Diệp Phi Nhiên.
“Anh ơi, chúng tôi chỉ có bằng này thôi, anh thả chúng tôi đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên vẫn chưa hài lòng, nhưng Âu Dương Lam đã nói: “Con trai, mau cho họ đi đi”.
“Nể mặt mẹ tôi nên chuyện hôm nay tôi bỏ qua, biến hết đi.
Nhưng hãy nhớ cho rõ, lần sau không được phép thu tiền bảo kê ở đây nữa, không thì tôi gặp các người lần nào sẽ đánh lần đấy, rõ chưa?”
“Rồi ạ”.
Đám côn đồ như được đại xá, lập tức bò dậy rồi nhếch nhác rời đi.
“Cậu bạn, được lắm, hôm nay cậu đã trút giận thay chúng tôi rồi…”
“Tốt quá rồi, lũ khốn ấy nên bị cho một trận, tôi mà giỏi được như cậu thì cũng dạy chúng một bài học rồi…”
Thấy lũ lưu manh bị xử lý, các hàng xóm ở quanh đều vui mừng, sau đó không ngừng khen ngợi Diệp Phi Nhiên.
Nhưng cũng có người lo lắng, chú Trương ở sát vách đi tới gần nói: “Tiểu Nhiên, lần này cháu gây hoạ lớn rồi, lũ kia không đáng sợ, nhưng Ma Cửu gia sau lưng chúng mới là khiếp.
Cháu đánh đàn em của ông ta thì có khác nào vả vào mặt ông ta đâu, kiểu gì ông ta cũng không để yên. Cháu mau đi đi, không chờ lát nữa sẽ có thêm phiền phức đấy”.
Nghe ông ấy nói vậy, Âu Dương Lam lập tức sốt sắng: “Con trai, con mau đi đi, ở đây cứ để mẹ”.
“Gì mà mẹ cuống lên thế”, Diệp Phi Nhiên phì cười nói: “Từ nay trở đi có chuyện gì con sẽ lo hết, mẹ cứ yên tâm, chỉ là lũ côn đồ tép riu thôi mà, không có gì ghê gớm đâu”.
Chú Trương lo lắng nói: “Tiểu Nhiên, chú Trương biết cháu rất giỏi đánh đấm, nhưng cháu có đánh lại cả chục người không?
Ma Cưu gia kia có nhiều đàn em lắm, mà đứa nào cũng rất độc ác. Nghe chú Trương khuyên, cháu mau đi đi”.
Diệp Phi Nhiên cũng biết ông ấy có ý tốt nên không giải thích nhiều mà cười nói: “Chú yên tâm, hôm nay không chỉ có cháu đi, mà mẹ cháu cũng sẽ chuyển chỗ”.
Anh ngoái lại nói với Âu Dương Lam: “Mẹ đi với con nhé”.
“Con trai, chúng ta sẽ đi đâu? Đi có lâu không? Hay con đi một mình đi, mẹ sẽ trụ ở đây, mẹ là phụ nữ nên chúng không thể làm gì được đâu”.
Theo Âu Dương Lam thấy, con trai mình đã chọc vào Ma Cửu gia nên định đi trốn một thời gian.
Chuyện về khách sạn không thể nói rõ trong đôi ba câu được, Diệp Phi Nhiên nói: “Mẹ, chúng ta không đi trốn mà là có việc quan trọng con cần nhờ mẹ làm, sau này mẹ sẽ không quay về đây nữa”.
Âu Dương Lam ngạc nhiên hỏi: “Không về nữa ư? Nhưng mình đã trả tiền thuê một năm rồi”.
“Kệ nó, tặng cho chú Trương nốt chỗ đó đi”.
Bây giờ, Diệp Phi Nhiên không thiếu vài nghìn tiền thuê nhà đó. Vả lại, nhiều năm qua đúng là chú Trương đã giúp đỡ mẹ anh nhiều. Sau đó, anh đã đưa số tiền ban nãy của bọn côn đồ sang cho ông ấy.
“Nhiều n ăm qua, chúng đã bắt nạt hàng xóm láng giềng ở đây, mọi người tự chia nhau số tiền này đi ạ, ít nhiều cũng bù đắp được phần nào”.
Chú Trương nói: “Tiểu Nhiên, đây là tiền cháu lấy được nên cứ giữ lấy, còn nhà thì để chủ trả tiền thuê lại cho mẹ con cháu”.
“Không cần đâu chú, chú cứ giữ đi ạ”.
Diệp Phi Nhiên đưa tiền cùng chìa khoá nhà cho chú Trương, sau đó nói với Âu Dương Lam: “Mẹ, mình đi thôi”.
Âu Dương Lam nói: “Sao vội thế được, dù đi thì cũng chờ mẹ dọn đồ đã chứ”.
“Có gì hay đâu mà dọn ạ, quần áo này cũ hết rồi mẹ bỏ luôn đi, lát con mua đồ mới cho mẹ”.
Diệp Phi Nhiên biết mẹ mình cả đời sống tiết kiệm, nhưng giờ anh có tiền rồi nên không muốn bà phải chịu khổ như trước nữa.
“Không được, có nhiều đồ mẹ muốn mang đi lắm. Con còn chưa lấy vợ, dù có tiền cũng không được tiêu linh tinh như thế”.
Âu Dương Lam không chịu, tay cầm theo cái túi lớn rồi vào trong nhà nhét hết đồ vào.
“Mẹ mang ít đồ thôi, con sẽ mua mới sau”.
Diệp Phi Nhiên hết cách, nhà quá nhỏ, hai người cùng vào còn phải chen chúc nên anh chờ ở ngoài.
Một lát sau, điện thoại của anh đổ chuông. Máy vừa kết nối thì Hạ Song Song đã tức tối gào lên: “Diệp Phi Nhiên, anh đang ở đâu?”
“Tôi ở thôn Thành Trung, có việc gì à?”
“Đương nhiên là có rồi, anh gửi định vị cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
“Được”.
Tuy thấy cô nàng này có vẻ đến gây sự với mình, nhưng Diệp Phi Nhiên không bận tâm, vẫn gửi định vị cho cô.
Hạ Song Song xử lý công việc xong, sau khi xử lý chuyện của nhóm Thiết Đầu, cô ấy mới biết mình là người chịu tội thay. Thì ra, đám này nhắm vào Diệp Phi Nhiên.
Nếu đổi thành người khác thì cô ấy không nói làm gì, nhưng lại là “ông chú” trời đánh mà cô ghét nhất kia, hại cô hỏng một chiếc Jetta. Cô ấy không thể nào nuốt trôi cục tức này được nên làm việc xong là phải đến tìm anhhoir tội ngay.
Cô ấy lái chiếc xe sang nhanh như chóp đến thôn Thành Trung thì thấy đường xá ở đây rất kém, bánh xe lún xuống nên không đi được.
“Khốn kiếp, sao lại đến nơi quái quỷ này chứ”.
Hạ Song Song chửi thề một câu, sau đó đỗ xe rồi xuống đi bộ.
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy cô nàng mặt hằm hằm đi từ xa tới thì không khỏi cười thầm.
“Họ Diệp kia, anh nói rõ cho tôi, chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào?”
Hạ Song Song đi tới gần rồi bực dọc hỏi.
Song, Diệp Phi Nhiên chỉ bình thản đáp: “Thế nào là thế nào? Tôi đã cứu ông cô, sau đó được nâng lên ngang hàng vai vế với ông ấy, giờ tôi là chú cô đấy nhé”.
“Bớt nói linh tinh đi, anh biết tôi đang nói đến chuyện gì mà”, Hạ Song Song nghiến răng nói: “Tôi đang nhắc đến chuyện đám lưu manh sau đó kìa”.
“Cô hỏi chuyện đó hả, tuy về sau tôi đã cứu cô, nhưng tôi là người tốt nên đó cũng là việc nên làm thôi, không cần cảm ơn đâu”.
“Cảm ơn cái con khỉ!”
Hôm nay, Hạ Song Song mặc bộ đồ da làm tôn lên vóc dáng bốc lửa, khuôn ngực tròn đầy của cô ấy nhô lên khiến Diệp Phi Nhiên cảm thấy rạo rực.
“Rõ ràng bọn đó nhằm vào anh, nhưng chị đây lại lãnh hậu quả”.
Diệp Phi Nhiên có vẻ châm chọc nói: “Cô đổ oan cho tôi rồi, khi ấy tôi có nói gì đâu, cũng không bảo bọn kia đập xa cô hay bảo cô ra chịu trận hộ tôi.
Toàn là cô giành mà, liên quan gì tới tôi chứ?”
“Anh… đúng là tên vô lại!”
Hạ Song Song ôm bụng tức mà không có chỗ phát tiết, cô ấy nói: “Tôi không cần biết, giờ anh phải đi theo tôi đến đồn nói rõ chuyện đó”.
Giờ nhìn thấy Diệp Phi Nhiên là cô ấy phát bực nên quyết định sẽ dẫn anh về đồn rồi nhốt lại 24 tiếng cho bõ ghét.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô không thể như thế được, tôi có làm gì phạm pháp đâu. Vả lại, chúng ta còn có quan hệ đặc biệt, tôi là chú cô đấy”.
Nghe thấy thế, Hạ Song Song càng điên tiết hơn, cô ấy tức giận nói: “Anh có đi không? Không là tôi còng tay anh lại đấy”.