• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì vậy? Cậu trai kia là ai mà lại được ngồi vào ghế giám khảo?”

“Ơ Diệp Phi Nhiên đây mà, cậu ta điên rồi à, sao lại ngồi ghế đó?”

Có hơn chục người đến dự thi hôm n ay, họ đến từ các trường khác nhau, trong đó có vài người của trường y học Giang Nam nên có biết Diệp Phi Nhiên.

Mọi người đều không hiểu tại sao thí sinh dự thi lại ngồi vào ghế giám khảo, đã thế còn là ghế chính giữa?

Mã Văn Bác ngẩn ra, thậm chí còn dừng động tác bấm điện thoại lại, anh ta cũng không hiểu Diệp Phi Nhiên đang làm gì.

Hàn Soái cũng nghệt mặt ra, không biết Diệp Phi Nhiên đang làm gì hay mắc bệnh hoang tưởng rồi nên tưởng mình là giám khảo thật.

“Trật tự!”

Giọng nói uy nghiêm của Tạ Đông Lâm vang lên, mọi người bên dưới biết ông ấy là viện trưởng nên lập tức ngậm miệng ngay.

Ông ấy nói: “Tôi là Tạ Đông Lâm – viện trưởng của viện trung y, chào mừng các em đến tham gia thi tuyển thực tập sinh hôm nay, sau đây tôi sẽ giới thiệu thành phần ban giám khảo.

Đây là bác sĩ Trương Bách, còn đây là ông Tào Hưng Hoa – một người nổi tiếng trong lĩnh vực trung y ở Giang Nam. Còn đây là Diệp Phi Nhiên – trưởng ban giám khảo”.

Khi ông ấy giới thiệu hai người đầu tiên thì không sao, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, nhưng khi đến lượt Diệp Phi Nhiên thì ai nấy đều ngẩn ra.

Hàn Soái há hốc miệng, mẹ kiếp! Hoá ra Diệp Phi Nhiên nói hật, anh đúng là giám khảo của ngày hôm nay.

Nhóm Chu Lâm Lâm thì có vẻ khó tin, ban nãy họ còn cười nhạo anh không có tư cách thi tuyển, sau đó định nhờ quan hệ đuổi anh đi. Nhưng bây giờ, anh đã thành giám khảo chấm thi, đã thế còn là tổ trưởng.

Mã Văn Bác giơ tay nhéo chân mình một cái, cơn đau kịch liệt khiến anh ta phải xuýt xoa, suýt nữa hét lên, anh ta phải xác nhận lại xem mình có nằm mơ không.

Tạ Đông Lâm nói: “Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu luôn thôi. Người đầu tiên là Chu Lâm Lâm”.

Lần này chỉ có ba suất, trước đó Mã Văn Bác đã đi cửa sau với cậu mình để Chu Lâm Lâm được tuyển, tránh bị người khác giành mất suất.

Nhưng họ không ngờ là xưa nay viện trưởng không hỏi đến những chuyện này lại ngồi đây chủ trì, còn giám khảo đã đổi từ Trương Bách thành Diệp Phi Nhiên.

Tuy rất chán nản, nhưng Chu Lâm Lâm vẫn phải lết lên bục, sau đó cúi chào ba ban giám khảo.

Tào Hưng Hoa hỏi: “Chào em, tôi sẽ hỏi câu đầu tiên, em hiểu thế nào về câu làm gì cũng phải quang minh chính đại?”

Là một bác sĩ trung y, ông ấy rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp, vì thế mới treo câu này ở Bách Thảo Đường.

“Em… em…”

Ngày thường Chu Lâm Lâm không chịu khó học hành, lần này lại được bạn trai thông báo thi chỉ cho có hình thức, kiểu gì cũng được thông qua nên càng không chuẩn bị gì.

Câu Tào Hưng Hoa vừa nói cô ta còn chưa nghe nói đến bao giờ thì sao mà trả lời được, vì thế gương mặt lập tức xị xuống.

Trương Bách thầm lắc đầu nói: “Ông Tào, câu hỏi về y đức ở trường không dạy nhiều, hay chúng ta đổi câu khác đi, hỏi về chuyên môn thôi”.

Diệp Phi Nhiên lập tức hiểu ra, chắc Chu Lâm Lâm móc nối quan hệ với Trương Bách này.

Ông Tào cau mày nói: “Được rồi, em nói về sự khác nhau giữa bách chỉ và bách thuật đi”.

Bách chỉ và bách thuật là hai loại dược liệu rất thường thấy trong đông y, thoạt nhìn chúng rất giống nhau, dược lực cũng tương đương. Nếu không để ý thì rất dễ bị nhầm, vì thế ông ấy mới hỏi câu này.

“Dạ…”

Chu Lâm Lâm lại đần mặt ra, tuy cô ta cũng là sinh viện trường y, nhưng kiến thức về trung y rất hạn hẹp nên nào biết hai cái này có gì khác nhau đâu.

Thấy việc sắp xôi hỏng bỏng không, Mã Văn Bác ngồi bên dưới liên tục ra hiệu cho Trương Bách để nhờ ông ta giúp.

Trương Bách đành nói: “Ông Tào, các em ấy chưa ra trường nên câu này có tính chuyên môn cao quá, hay mình đổi câu nào dễ thôi”.

Tào Hưng Hoa đã sầm mặt, biết rõ Trương Bách ưu ái cho cô gái này.

Lúc này, Diệp Phi Nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Trương, ông thấy câu hỏi thế nào mới là đơn giản? Bài hát sắc thuốc thì sao? Chắc đây là kiến thức dễ nhất với bác sĩ trung y rồi chứ?”

TưởngBách cũng đã thấy ngại nên ngập ngừng nói: “Cũng được”.

Diệp Phi Nhiên cười mỉa nói với Chu Lâm Lâm: “Cô độc thuộc bài ca sắc thuốc đi”.

Anh hiểu rõ cô gái này hơn ai hết, khi hai người ở bên nhau, nhiều lần anh đã nhắc cô ta đọc thuộc bài này, nhưng cô ta nhất quyết không nghe, suốt ngày chỉ để tâm đến chuyện chơi bời.

Khi tình cảm hai người còn tốt, anh cưng chiều Chu Lâm Lâm và không để ý mấy chuyện đó. Giờ xem ra đây đúng là một thói quen xấu.

“Tôi… tôi không biết…”

Chu Lâm Lâm cắn môi rồi mãi mới nói ra được câu đó.

Lúc này, cô ta đang hận Diệp Phi Nhiên muốn chết. Nếu không phải anh xuất hiện thì cô ta đâu rơi vào cảnh này?

Tào Hưng Hoa tức giận nói: “Cái này không biết, cái kia cũng không biết, nói chung là không biết gì cả. Thế rốt cuộc trong mấy năm học em đã học được những gì mà hôm nay dám cả gan đến đây thi tuyển hả?

Trượt rồi đấy, về học lại kiến thức chuyên ngành đi”.

“Dạ…”

Thấy Tào Hưng Hoa đã đưa ra quyết định, Trương Bách cố nói: “Ông Tào, tôi thấy hình tượng của em này rất được, nếu giữ lại viện rồi bồi dưỡng thêm một thời gian là được”.

Ông ta cũng bị ép buộc, tại tối qua đã vỗ ngực hứa với Mã Văn Bác rồi, nếu giờ không làm được thì còn mặt mũi nào nữa.

Hơn nữa, nhà họ Mã giàu có, ông ta còn đang định nhờ chị mình mua xe cho.

Ông ta cứ tưởng kiểu gì Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên cũng nể mặt mình, ai dè ông Tào đã nổi giận như vậy.

“Bác sĩ Trương, anh nói vậy là ý gì? Chúng ta đang chọn người đẹp hay chọn thực tập sinh?

Cứ dựa vào ngoại hình thì được qua thì những em có thành tích tốt phải làm sao? Như thế là bất công với các em ấy”.

Tạ Đông Lâm ngồi cạnh đó định không làm phiền ban giám khảo, nhưng không nhịn được nữa mà nói: “Trương Bách, anh có biết mình đang làm gì không?

Từ giờ anh không cần chấm thi nữa, công việc này cứ giao cho ông Tào và bác sĩ Diệp thôi”.

“Vâng”.

Trương Bách ủ rũ nói, cứ tưởng mình sẽ được viện trưởng và ông Tào nể mặt, ai dè công cốc hết.

Diệp Phi Nhiên nhìn Chu Lâm Lâm một cách sâu xa: “Này bạn, kết quả thi của bạn không đạt, xuống đi”.

Thấy chuyện đã thành lại hỏng mất, Chu Lâm lâm không kiềm chế được nữa mà gào lên: “Diệp Phi Nhiên, là anh giở trò đúng không?”

Tào Hưng Hoa bực mình nói: “Em nói gì thế hả? Bản thân mình kém cỏi mà còn đổ tộI cho người khác”.

“Em không phục”.

Mã Văn Bác cũng nổi máu cong tử lên, sau đó đứng dậy rồi chỉ mặt Diệp Phi Nhiên mà mắng: “Anh ta chỉ là một sinh viên bình thường ở đại học y Giang Nam thôi, có tư cách gì mà ngồi đó chấm điểm chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK