• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng tại thành phố Giang Nam.

Diệp Phi Nhiên đứng bên đường nhìn dòng xe với tâm trạng phức tạp.

“Mau đến nộp chi phí làm phẫu thuật đi, không tôi đảm bảo mẹ cậu sẽ không qua khỏi hôm nay đâu”.

“Vẫn mặt dày vay tiền à? Tiền vay nhà tôi lần trước cậu còn chưa trả đâu…”

“Không có tiền đâu! Mẹ mày sống hay chết thì liên quan quái gì đến tao?”

Mẹ Diệp Phi Nhiên đang nằm viện và cần 50 nghìn để làm phẫu thuật, nhưng anh đã nghĩ nát óc rồi mà vẫn không xoay được một đồng nào, điều này khiến anh rất sốt ruột.

“Xem ra chỉ còn cách giả bị đâm xe thì mới có tiền làm phẫu thuật cho mẹ thôi. Tuy làm vậy hơi bất lương nhưng mình hết cách rồi, khi nào có tiền thì mình sẽ trả lại cho người ta ngay”.

Sau khi quyết định xong, Diệp Phi Nhiên lại nhìn ra đường lớn. 50 nghìn không phải một con số nhỏ nên anh cần tìm một cái xe nào trông sang một chút.

Lúc này chợt có một chiếc Maserati màu đỏ chạy qua với tốc độ không quá nhanh.

“Đây rồi!”

Diệp Phi Nhiên nhanh chóng bước lên trước rồi lao mạnh vào chiếc xe ấy.

Anh đã xem vài vụ giả đụng xe trên mạng nên đã thuộc lòng quy trình, nếu anh bất ngờ lao ra thì tài xế sẽ phanh gấp, chờ xe dừng lại thì anh sẽ bò xuống dưới gầm xe nằm rồi đòi tiền.

Nhưng anh không ngờ là phản ứng của chiếc xe này khác hẳn những gì mình tưởng tượng.

Lái xe là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, thấy đột nhiên có một người lao ra, cô ấy sợ hãi hét lên nhưng không hề đạp phanh, ngược lại giơ cả hai tay lên che mắt.

“Ôi vãi, chuyện quái gì thế này? Không phanh xe đi mà giơ tay lên che mắt làm gì? Á mà sao chân ga vẫn nhấn thế kia?”

Thấy chiếc xe lao đến như con ngựa điên mất cương, Diệp Phi Nhiên định tránh nhưng không kịp nữa rồi.

Uỳnh một tiếng, anh đã bị đâm văng ra xa như con diều đứt dây, khi đang bay trên cao, anh đã thấy xương trên người mình gãy vụn, đã thế còn hộc ra một ngụm máu.

“Giả đụng xe tuyệt đối không được tìm tài xế nữ…”

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Diệp Phi Nhiên trước khi hôn mê.

Sau khi sự việc xảy ra đã có rất nhiều ra xem, nhưng ngụm máu mà Diệp Phi Nhiên phun ra vừa hay bắn ngay vào miếng ngọc bội ở trước ngực, sau đó đã bị nó hút hết sạch sẽ.

Diệp Phi Nhiên là một cô nhi, năm xưa khi còn được người mẹ bây giờ nhận nuôi thì trên người anh chỉ có miếng ngọc bội này là tín vật duy nhất, vì thế anh luôn đem theo người.

Anh mê man cảm thấy ngực mình nóng lên, sau đó có một giọng nói như tiếng nổ vang lên trong đầu: “Hậu bối Diệp Phi Nhiên hãy nhận truyền thừa Cổ Y Môn của ta”.

Sau đó có một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trong ý thức của anh: “Ta là Diệp Tiêu Dao của Cổ Y Môn, cậu đã nhận được truyền thừa của ta thì phải tuân thủ quy định của Cổ Y Môn, đó là chữa bệnh cứu người trong cả thiên hạ”.

Vô vàn thông tin tiến vào trong suy nghĩ của Diệp Phi Nhiên, bao gồm cả công pháp võ thuật, y thuật, huyền môn và nhiều tài năng khác…

Các thông tin ấy xâm nhập vào đầu Diệp Phi Nhiên xong thì lập tức hoà với ký ức của anh một cách rõ ràng như vốn thuộc về anh vậy.

Cùng lúc đó, miếng ngọc bội ngày một nóng rực, cuối cùng nó đã biến thành một luồng khí nóng rồi tiến vào người Diệp Phi Nhiên.

Luồng khí nóng ấy nhanh chóng tăng cường sức mạnh cho cơ thể cùng xương cốt của Diệp Phi Nhiên, giúp anh chữa lành các vết thương ban nãy.

Một cảm giác cực kỳ khoan khoái lan ra khắp cơ thể, Diệp Phi Nhiên nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Không biết bao lâu sau, anh mới khôi phục ý thức và mở mắt ra thì nhìn thấy một mảng trắng xoá, đây là phòng bệnh trong bệnh viện.

Vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào anh đang nằm mơ?

Anh vô thức sờ vào ngực thì thấy chỉ còn lại cái dây đỏ, còn miếng ngọc bội đã biến mất.

Rõ ràng anh bị chiếc xe đâm rất mạnh, nhưng giờ lại không thấy chút đau đớn nào, ngược lại trạng thái còn tốt hơn bao giờ hết, từng cơ bắp đều chứa đầy sức mạnh.

Các thông tin về y thuật, huyền thuật và võ thuật đều hiện lên rõ ràng, chúng chứng tỏ là anh không hề nằm mơ, mà đã nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn thật.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói kinh ngạc vang lên bên tai Diệp Phi Nhiên, sau đó có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt anh.

Coo gái này xoã tóc ngang vai, gương mặt ưa nhìn khiến người ta không biết chê điểm nào, hơn nữa vóng dáng còn bốc lửa, đúng là đẹp đến không thể đẹp hơn.

Ngô Bình không khỏi ngẩn ra, lớn vậy rồi nhưng anh chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như này, các ngôi sao nữ trên ti vi cũng không đẹp bằng cô ấy.

“Tôi thật sự xin lỗi, tôi là Tần Giai Kỳ, hôm qua tôi vừa lấy được bằng lái xong, không ngờ lại đụng trúng anh”.

Bấy giờ Diệp Phi Nhiên mới nhớ ra cô gái đang đầy vẻ áy náy này chính là chủ của chiếc Maserati.

Anh không hề oán trách cô gái này chút nào, vì là anh cố tình giả đụng xe nên đâu thể trách người ta.

Ngược lại, anh còn cảm thấy tội lỗi, nếu không phải gặp cô ấy thì anh đâu nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn.

Thấy anh không nói gì, Tần Giai Kỳ nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi đâm trúng anh thì sẽ chịu trách nhiệm, anh cứ ở đây chữa trị, mọi chi phí tôi sẽ lo tất, đến khi nào anh khoẻ hẳn thì thôi”.

Thấy cô gái không hề có dáng vẻ huênh hoang của người nhà giàu, Diệp Phi Nhiên càng thêm thiện cảm với cô, anh nói: “Cảm ơn cô, tôi không sao đâu”.

“Hôm qua tôi sợ muốn chết, tôi đâm anh bay xa lắm đấy”.

Tần Giai Kỳ vuốt gò ngực cao ngất của mình rồi nói: “Mà kể cũng lạ nhé, bác sĩ kiểm tra cho anh xong thì lại bảo anh không làm sao, não chấn động nên chỉ hôn mê tạm thời thôi”.

“Lạ thật luôn ý, xe tôi mang đi sửa rồi mà anh lại không hề gì, đúng là không thể tin được!”

Nghe thấy thế, Diệp Phi Nhiên giật mình hỏi: “Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Tần Giai Kỳ nói: “Chắc mới nửa ngày thôi, trong khi bác sĩ bảo phải 24 tiếng nữa anh mới tỉnh…”

“Nửa ngày rồi ư?”

Diệp Phi Nhiên ngồi bật dậy, mẹ anh còn đang nguy cấp trong viện, anh không thể ở đây thêm nữa.

Sau khi nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn, không ai trên đời có y thuật cao siêu hơn anh được nữa, anh không cần ai chữa trị cho mẹ mình nữa cả, vì chính anh sẽ làm.

Trong lúc luống cuống, anh kéo tay Tần Giai Kỳ rồi hỏi: “Đây là đâu?”

Tần Giai Kỳ bị phản ứng của anh doạ cho giật bắn mình tới mức quên rút tay ra, cô đáp lại theo phản xạ có điều kiện: “Bệnh viện Trung Tâm”.

Mẹ anh đang nằm ở viện Giang Nam cách đây một đoạn, Diệp Phi Nhiên xuống giường đi giày rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Tần Giai Kỳ gọi với theo: “Này, anh đi đâu thế? Bác sĩ bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi…”

“Tôi không sao, giờ tôi sẽ làm thủ tục xuất viện”.

Diệp Phi Nhiên nói xong thì chạy đến bệnh viện Giang Nam luôn, giữa đường anh ghé qua một hiệu thuốc mua ít kim châm cứu.

Trong phòng bệnh ICU của bệnh viện Giang Nam, bác sĩ chính Tạ Hải Đào đang mở mí mắt của Âu Dương Lam lên, sau đó nhìn máy kiểm tra ở đầu giường rồi nói với điều dưỡng Trương Tiểu Mạn: “Bệnh nhân mất rồi, tiến hành bước tiếp theo đi”.

“Vâng”.

Trương Tiểu Mạn đáp lời rồi cầm một tấm khăn trắng chuẩn bị đắp lên mặt người chết.

Tạ Hải Đào nhìn Âu Dương Lam trên giường bệnh với vẻ lạnh lùng, mà không hề thấy tội lỗi hay thương tiếc gì.

“Nếu người nhà bà ấy nộp đủ tiền phẫu thuật thì tôi sẽ đích thân làm, khéo còn chút hi vọng”.

“Tiếc là đây là một bệnh nhân nghèo kiết xác, tiền phẫu thuật còn không có thì chờ chết là đúng rồi”.

Đúng lúc này, Diệp Phi Nhiên hớt hải chạy vào, nhìn thấy tấm khăn trắng Trương Tiểu Mạn đang cầm, anh gào lên: “Dừng lại, cô định làm gì thế hả?”

Trương Tiểu Mạn giật bắn mình rồi khựng lại nói: “Bệnh nhân đã mất rồi…”

“Vớ vẩn, mẹ tôi chưa chết!”

Diệp Phi Nhiên đã nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn nên chỉ thoáng nhìn qua bệnh tình của Âu Dương Lam là biết bà ấy chỉ đang ở trạng thái chết lâm sàng thôi, chứ chưa chết thật.

Anh bước lên rồi đẩy Trương Tiểu Mạn ra, sau đó lấy kim châm cứu ra nhanh chóng châm từng kim lên người Âm Dương Lam.

Chương 1: Giả đâm xe, đụng ngay phải nữ tài xế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang